Hơn nữa hai người các ngươi, cũng đã đến tuổi thành thân, nếu có nhà nào phù hợp, ta sẽ để ý giúp các ngươi.”
Đó là nỗi bận tâm của Hách Tri Nhiễm, khi mấy người Lương Hạo đến, nàng đã nghĩ, bọn họ đi theo Mặc gia, cũng không thể độc thân cả đời được.
Nếu như gặp cô nương nào phù hợp, nàng nhất định sẽ giúp họ để ý giúp họ.
Lúc trước khi đưa Lan Nhi và Ngọc Nhi về nàng cũng nghĩ như vậy, nhưng hiện tại nàng chưa tiếp xúc nhiều với họ, tính cách còn chưa rõ nên sau này rồi quyết định.
Vậy nên Hách Tri Nhiễm cũng không vội nói đến chuyện này, nàng còn đang quan sát nhân phẩm của họ trước đã.
Mặc dù suy nghĩ của Lan Nhi khác xa so với Hách Tri Nhiễm nhưng nàng đã nói thẳng thắn như vậy, nếu không hiểu thì chỉ có thể là người ngốc thôi.
Lan Nhi đi về phía trước quỳ gối thành khẩn nói: "Cửu phu nhân, mạng của ta và Ngọc Nhi cũng là do người cùng Cửu gia mang về, theo lý mà nói, mọi việc đều nghe theo sự an bài của người.
Chẳng qua là, trong lòng chúng nô tỳ chỉ muốn đợi đến ngày Tứ công chúa báo được đại thù, lúc dâng hương sẽ báo những việc này, sau khi xong chuyện chúng nô tỳ cả đời cũng sẽ không hối tiếc chuyện gì nữa, còn việc thành thân, chúng ta không dám có tâm tư đó. "
Hách Tri Nhiễm biết hai người vẫn còn đau buồn, nàng nói như vậy, cũng là hy vọng các nàng có phương hướng rõ ràng trong tương lai.
Nếu như các hai người họ không muốn nàng cũng không cưỡng cầu.
"Ta sẽ tôn trọng ý kiến của các ngươi, cũng hy vọng các ngươi có thể hiểu ý ta, hoàn cảnh Mặc gia bây giờ các ngươi cũng thấy rõ, hiện giờ chỉ là gia đình bình thường, trong nhà không cần người hầu nào, mọi người cùng nhau làm việc là được. " Lan Nhi gật đầu liên tục: "Cửu phu nhân yên tâm, bọn ta nhất định sẽ nỗ lực làm việc. "
Hách Tri Nhiễm giơ tay đỡ hai người dậy:" Các ngươi đứng lên đi, sau này nói chuyện thì cứ nói, không cần quỳ. "
Lan Nhi nghe lời kéo Ngọc Nhi cùng đứng dậy.
"Cửu phu nhân yên tâm, bọn ta sẽ cố gắng thích nghi với cuộc sống ở đây, nhất định sẽ không trở thành gánh nặng cho Mặc gia. "
Thái độ của Lan Nhi khiến Hách Tri Nhiễm rất hài lòng, nàng xua tay về phía hai người họ:" Ta muốn nghỉ ngơi một lát, nếu không có việc gì thì đừng quấy rầy, còn về chỗ ở của các ngươi, đến tìm đại tẩu ta sắp xếp, nhà vẫn còn vài phòng trống. "
Sau khi hành lễ Lan Nhi cùng Ngọc Nhi xoay người ra ngoài.
Phòng chỉ còn lại một mình Hách Tri Nhiễm, bây giờ là ban ngày, nàng lại đang có mang, người trong nhà rất coi trọng nàng, vậy nên nàng dám chắc sẽ không có ai đến quấy rầy.
Vậy nên, nàng liền sử dụng ý niệm tiến vào không gian.
Trước mắt, thứ mà nàng quan tâm nhất đó chính là viên nam châu màu đen kia.
Lúc trước rất nhiều thứ được lấy từ kho riêng của hoàng đế Nam Cương, nhưng nàng và Mặc Cửu Diệp lại không có thời gian kiểm tra.
Bây giờ cuối cùng cũng có thời gian rảnh, nàng lại không mệt, vừa hay có thể kiểm tra một chút.
Ý thức của Hách Tri Nhiễm lang thang qua lại giữa những vật phẩm kia, nàng thấy có hộp gì đó không to không nhỏ được mở ra.
Khi cái hộp mở ra, nàng ngay lập tức được mở rộng tầm mắt.
Tất nhiên, viên Nam Châu đen kia cũng ở trong đó.
Ngoài ra, ở đó còn có hai viên dạ minh châu lớn bằng nắm tay, một bức tượng phật bằng phỉ thúy cỡ bàn tay. Điều đáng chú ý nhất không phải những thứ ấy, mà là một viên Nam Châu màu đỏ đậm.