Mặc Cửu Diệp bỗng nhiên liền cảm thấy có điều gì đó không phải, với tác phong nhất quán của tức phụ, không thể nào chỉ để lại một tủ sách này.
Chắc chắn là có nguyên nhân gì đó đặc thù, không thể thu nó vào trong không gian.
“Tủ sách này có vấn đề, ý niệm của ta không dùng được.” Hách Tri Nhiễm nói.
Lúc này, Mặc Cửu Diệp đã thử thăm dò tiến lên chạm vào giá sách kia.
Từ vẻ bề ngoài, giá sách này không có gì đặc biệt cả, chỉ là, bất luận hắn dùng lực thế nào đều không cách nào di chuyển được nó.
"Tủ sách này đúng là có vấn đề." Mặc Cửu Diệp cau mày nói: "Nếu như dự đoán của ta không nhầm, đây có lẽ là một loại cửa vào mật đạo."
Hách Tri Nhiễm cũng đoán là như vậy.
"Hoàng Húc nói rồi, nơi này còn có một người mà Tư Manh tiên sinh đưa tới cho bọn họ trông giữ, có lẽ hẳn là trong mật thất này."
Hai người từ bỏ việc di chuyển giá sách, bắt đầu tìm kiếm trong thư phòng.
Ngoại trừ những quyển sách kia và hai tủ sách còn lại hai bên đã bị Hách Tri Nhiễm thu vào không gian ra, những thứ khác đều giữ nguyên vị trí chưa động vào.
Quét mắt một vòng, cuối cùng mặc Cửu Diệp đến trước cái bàn đọc sách duy nhất trong phòng.
Hắn gõ gõ lên bàn vài cái, thấy không có gì dị thường lại thủ vươn tay sờ dưới mặt bàn.
Hách Tri Nhiễm thấy cơ thể hắn đột nhiên dừng lại thì hỏi: "Sao rồi, có phải phát hiện gì rồi không?" Mặc Cửu Diệp trịnh trọng nói: "Chỗ mở có lẽ là ở đây."
Nhưng mà, hắn thử đẩy vài cái, lại chẳng có chút động tĩnh nào.
Hách Tri Nhiễm lấy ra đèn pin từ trong không gian, hai người cùng nhau ngó xuống dưới bàn quan sát cẩn thận.
Chỗ mở trong miệng Mặc Cửu Diệp, vẻ bề ngoài thì chính là một cái nút sắt bình thường đến không thể bình thường hơn.
Nếu không phải đoán được cái tủ sách kia có lẽ là lối vào của mật đạo, bọn họ rất khó có thể nghĩ rằng cái nút sắt này là chỗ mở cơ quan.
Mặc Cửu Diệp đứng dậy gõ gõ lên vị trí đối xứng tương ứng với cái nút sắt.
Hách Tri Nhiễm ở dưới bàn nhìn thấy rất rõ ràng, hắn chỉ gõ vài cái thôi, nơi tiếp giáp giữa cái nút sắt và mặt bàn dần dần xuất hiện một khe hở không rõ ràng.
"Gõ thêm đi."
Mặc Cửu Diệp đáp lại một tiếng rồi gõ tiếp lên mặt bàn.
"Thế nào rồi?"
"Không động đậy, chàng nhích qua chỗ khác gõ tiếp đi." Hách Tri Nhiễm nhắc nhở.
Mặc Cửu Diệp tiếp tục gõ lên mặt bàn, động tác không phải rất nhanh, mỗi lần gõ ba cái, đều sẽ hỏi một lần.
Hách Tri Nhiễm nhìn chằm chằm vào nút sắt.
"Đừng di chuyển, có lẽ là chỗ này rồi, chàng gõ thêm lần nữa đi."
Nàng tận mắt nhìn thấy, khe nứt giữa mặt bàn và nút sắt lại càng to thêm một chút nữa.
Mặc Cửu Diệp lại gõ thêm vài lần vào vị trí đó, ba cái, lại thêm ba cái nữa...
Nút sắt từng chút một rời ra khỏi mặt bàn, lộ ra một cái gậy sắt to bằng nắm tay.
Trên gậy sắt có một cái nút ấn, Hách Tri Nhiễm thử ấn lên đó một cái.
Chỉ nghe thấy trong căn phòng yên tĩnh phát ra một tiếng kẹt, tủ sách bất động chầm chậm mở ra hai bên.
Theo sự chuyển dịch của tủ sách, một mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi bao phủ dày đặc trong chốc lát...
Mặc Cửu Diệp cầm lấy cây đèn pin trong tay Hách Tri Nhiễm, dẫn đầu bước vào cửa.
Đó là một căn phòng có không gian rất nhỏ, xung quanh không có bài trí gì, góc tường có một chiếc giường ngủ.
Trên giường có một người nằm thẳng, nếu không phải thấy n.g.ự.c hắn ta vẫn phập phồng, rất dễ bị hiểu nhầm là một người chết.