Mục lục
Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam Thụy đã nói như vậy, nàng liền đơn giản nói: "Được rồi, từ nay về sau ta không gọi ngươi là Thụy vương nữa.”

Lần này Nam Thuỵ đến đây vì hắn có chuyện quan trọng muốn nói.

Vốn dĩ hắn định nói chuyện một mình với Mặc Cửu Diệp, nhưng Đức phi thấy rõ nương tử của Mặc Cửu Diệp mới là người có tiếng nói cuối cùng trong Mặc gia, nên hắn đến gặp Mặc Cửu Diệp trước và nói rằng hắn có chuyện muốn thương lượng với hai vợ chồng họ.

Mặc Cửu Diệp không nghĩ nhiều, chuyện có thể thương lượng với nương tử của hắn trên cơ bản đều liên quan đến việc chữa bệnh.

Trong khoảng thời gian này, cứ cách vài ngày Hách Tri Nhiễm lại đến kiểm tra sức khỏe cho Đức phi, sau khi tiếp xúc nhiều hơn, họ phát hiện hai mẫu tử Nam Thụy không hề có ý hại đến Mặc gia, dần dần, sự khúc mắc với họ cũng giảm đi rất nhiều.

"A Thụy tính toán nhờ nương tử của ta khám cho à?"

Mặc Cửu Diệp không muốn vì Nam Thụy đến trì hoãn việc nương tử của mình dưỡng thai nên hắn hỏi thẳng vào vấn đề.

Nam Thụy còn đang suy nghĩ nên nói thế nào, liền nhân cơ hội nói: "Ta và mẫu thân của ta đã ở đây được gần một tháng, chúng ta đều thích môi trường ở đây và có ý định định cư ở đây."

"Định cư ở đây à?" Đây là điều mà Mặc Cửu Diệp không ngờ tới.

Ở Đại Thuận, phía Tây Bắc là vùng đất cằn cỗi, khí hậu không tốt bằng kinh đô, đặc biệt là thôn Tây Lĩnh, vốn không phải là nơi có môi trường tốt, hắn không biết tại sao Nam Thụy lại chọn định cư ở đây.

Đặc biệt là hắn không tin rằng một vương gia từng hưởng thụ vinh hoa phú quý lại có thể quen với cuộc sống bình thường như vậy.

Nam Thụy không hề ngạc nhiên chút nào khi thấy hắn chất vấn. "Ta và mẫu thân chưa bao giờ nghĩ đến tương lai sẽ ở đâu, sống ở đây gần đây, chúng ta cảm thấy con người ở đây rất giản dị, mẫu thân ta và Mặc lão phu nhân có thể trò chuyện rất vui vẻ, và không cảm thấy cô đơn nữa. Vì vậy ta có kế hoạch sống ở đây mãi mãi."

Nhìn thấy Nam Thụy nói như vậy, trong lòng Mặc Cửu Diệp lại tức giận và nghi ngờ.

Thôn Tây Lĩnh không thuộc sở hữu của Mặc gia hắn, Nam Thụy muốn nhận Đức phi về đây sống lâu dài, hắn có thể trực tiếp chọn địa điểm để xây nhà, hoặc có thể mua một mảnh sân thích hợp từ thôn dân, nên hoàn toàn không cần phải đến đây để thương lượng với hắn.

Thấy Mặc Cửu Diệp không có phản ứng, Nam Thụy nói tiếp: "Ta thấy sân nhà Mặc gia các ngươi xây dựng rất tốt, ta cũng biết Hồ Thông giúp quản lý. Hôm nay ta tới đây gặp hai người chỉ để hỏi xem có thể chuyển lời với Hồ Thông giúp ta xây một cái sân như thế được không. Tất nhiên, ta có thể tự mình mua đất nền từ quan phủ."

Đây mới là điểm mấu chốt Nam Thụy tới tìm hai vợ chồng Mặc Cửu Diệp.

Mấy ngày nay đã có thể thấy được dáng vẻ đại khái viện tử đang xây Mặc gia.

Khoảng sân được chọn dựa vào núi gần sông, tạo hình này khiến hắn ta cảm thấy rất ấm áp hơn nữa còn rất hợp nhẫn..

Nếu tương lai có thể dẫn theo mẹ sống ở nơi như thế này, mỗi ngày hắn ta viết thơ vẽ tranh đã là một cuộc sống mãn nguyện.

Hách Tri Nhiễm suy nghĩ thông suốt, nghe được lời của Nam Thụy, việc đầu tiên nghĩ tới là chắc hẳn hắn ta đã đi tìm Hồ Thông.

"A Thụy đã tìm Hồ đại ca à?"

Nam Thụy nghe vậy, mím môi hơi khó xử.

"Đúng vậy, ta đã đề cập chuyện này với Hồ Thông, nhưng mà hắn ta nói, phương pháp xây nhà theo kiểu này là do Cửu phu nhân nghiên cứu ra, hắn chỉ hỗ trợ xây dựng, mà ta có thể xây dựng một viện tử giống như vậy hay không còn phải trưng cầu qua ý tứ của phu nhân." Thì ra là như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK