Mạnh Hoài Ninh nhiệt tình làm một động tác mời, định mời Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm vào nha môn ôn lại chuyện cũ.
Ngay lúc đó, người tây đó lại bước tới.
Hắn ta nói một câu tiếng anh rất lưu loát: "Vị đại nhân này, xin hãy giúp tôi."
Mạnh Hoài Ninh quay đầu, nhìn người tây đó với vẻ mặt khó coi.
"Ta xin lỗi, ta không hiểu ngươi đang nói gì hết."
Hách Tri Nhiễm mỉm cười, bước lên một bước, cũng dùng tiếng anh hỏi lại người tây đó: "Xin hỏi tiên sinh gặp phải khó khăn gì sao?"
Người tây nghe thấy ngôn ngữ quen thuộc của mình, lập tức nhảy lên vì vui mừng.
Hắn ta đưa hai tay về phía Hách Tri Nhiễm, cười và nói: "Ồ, quá tốt rồi, cuối cùng ta cũng tìm được một người có thể hiểu được tiếng anh ở nơi này rồi, hơn nữa còn là một cô nương vô cùng xinh đẹp."
Trong lúc nói chuyện, người tây định bước tới ôm chầm thật mạnh Hách Tri Nhiễm.
Mặc Cửu Diệp nhìn thấy vậy, lập tức chặn ngay trước mặt Hách Tri Nhiễm, giận dữ nhìn người tây.
Bất kể đối phương có nghe hiểu lời của mình không, hắn vẫn giận dữ nói rằng: "Đề nghị ngài chú ý hành động của mình, bằng không đừng trách tôi không khách sáo."
Hách Tri Nhiễm biết người tây khi vui mừng hoặc biểu đạt ý cám ơn đều thích ôm lấy đối phương.
Nhất định hành động này đã bị Mặc Cửu Diệp hiểu lầm rồi.
Đương nhiên, thân là một nữ tử phương đông đã bị ăn sâu rồi, nàng cũng không thể chấp nhận phương thức biểu đạt này của người tây đó, cho dù không có Mặc Cửu Diệp đứng ra chắn lại, thì bản thân nàng cũng sẽ tránh cái ôm đó của người tây.
Nàng biết người tây này không có ác ý, nên đã giải thích với Mặc Cửu Diệp: "Đây là một hình thức nghi lễ của phương tây bọn họ, hơn nữa ta cũng không là, theo hắn ta đâu."
Mặc Cửu Diệp không kịp suy nghĩ cặn kẽ, Hách Tri Nhiễm sao có thể hiểu tiếng nước ngoài, vẫn tức giận nhìn chằm chằm người tây đó.
Người tây nhìn thấy có người đàn ông đột ngột xuất hiện, hơn nữa dáng vẻ hắn đối với hắn ta không giống bạn bè, đột nhiên cảm thấy toát cả mồ hôi đầu.
"Vị tiên sinh này, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, sao tiên sinh lại đối xử với ta như vậy?”
Mặc Cửu Diệp biết người tây đang nói chuyện với mình, nhưng nghe không hiểu, quay đầu lại hỏi Hách Tri Nhiễm.
"Ông ta nói gì vậy?"
Hách Tri Nhiễm cười rồi dịch lại lời của người tây đó cho hắn nghe.
Mặc Cửu Diệp lạnh lùng nói: "Nàng nói với ông ta, nữ tử của Đại Thuận triều chúng ta chỉ có thể cho một mình phu quân của mình ôm thôi."
Hách Tri Nhiễm cười thầm trong bụng: Không ngờ là người đàn ông này lại có tính chiếm hữu cao đến vậy...
Nàng trịnh trọng dịch lại lời của Mặc Cửu Diệp cho người tây.
Và còn dùng tiếng anh đơn giản giải thích, tư tưởng của Đại Thuận triều rất bảo thủ, cho dù là cảm kích hay là gì đi nữa, cũng chỉ có thể ngôn ngữ biểu đạt.
Người tây rất thông minh, sau khi được Hách Tri Nhiễm giải thích, lập tức có thêm kiến thức mới về lễ nghi của Đại Thuận.
Hắn ta áy náy đặt một tay lên trước ngực, cúi người xuống hành lễ với Hách Tri Nhiễm.
"Ta xin lỗi, đã đem tới phiền phức cho cô nương rồi, mong cô nương tha thứ." Không dễ gì gặp được một người có thể giao tiếp với mình, sau khi người tây xin lỗi xong, liền vội vàng nói rằng:
"Nữ sĩ xinh đẹp ơi, có thể nhờ cô làm phiên dịch giúp tôi vài ngày được không, nhất định tôi sẽ trả công cho cô nương thật cao."
Có trả công hay không, Hách Tri Nhiễm căn bản không hề để ý.
Nàng quyết định giúp đỡ người tây này.