“Xem ra, giang sơn Đại Thuận đang có những biến đối rồi, ngay cả chó, mèo mà cũng có thể làm hoàng tử.”
Mặc Cửu Diệp biết nhạc phụ tận trung với Đại Thuận nên dứt khoát nói toàn bộ những thứ hắn biết cho ông.
“Còn nữa, Nam Hằng cấu kết với hoàng hậu Nam Cương, bây giờ đã hài tử, Thụy vương đưa Đức Phi nương nương rời khỏi kinh thành sống mai danh ẩn tích ở nơi khác. Bởi vậy, sau này giang sơn Đại Thuận rơi vào tay ai, mong nhạc phụ hiểu rõ trong lòng.”
Tin tức Mặc Cửu Diệp mang đến cho Hách Uyên Minh, tin nào cũng khiến người ta phải chấn kinh.
Mặc Cửu Diệp thấy ông ngẩn người cũng không giải thích kỹ càng, bởi vì lúc này đã có người gõ cửa phòng.
"Hách đại nhân, tiểu nhân đã chuẩn bị y phục xong."
Hách Uyên Minh vội vàng thu lại cảm xúc, ra vẻ không có chuyện gì xảy ra, tự tay mở cửa phòng.
Ông ta đang chuẩn bị nhận lấy quần áo từ tay quản gia, chỉ thấy quản gia tay cầm bình sứ vừa mới còn sinh long hoạt hổ nay đã ngã trên mặt đất.
Cùng lúc đó, cơ thể Hách Uyên Minh bị Mặc Cửu Diệp mạnh mẽ kéo ra phía sau.
"Cẩn thận." Mặc Cửu Diệp nhắc nhở.
Ngay khi Hách Uyên Minh chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Mặc Cửu Diệp đã bắt được một con sâu.
Bởi vì chuyện xảy ra đột ngột nên Mặc Cửu Diệp không có cầm theo đồ vật bên người, vì vậy cổ trùng cứ giãy giụa không ngừng trên tay hắn.
Nếu không phải muốn để lại chứng cứ tố cáo Cửu vương gia cho nhạc phụ thì hắn sẽ trực tiếp bóp c.h.ế.t con cổ trùng này.
Tuy Hách Uyên Minh không tận mắt nhìn thấy cổ trùng, nhưng ông thấy dáng vẻ nữ tế khẩn trương thì có thể đoán được Cửu vương gia đã sai người hạ cổ ông.
Ông nhìn con sâu ghê tởm trong tay nữ tế, vội vàng đưa một chén trà trên bàn cho Mặc Cửu Diệp.
Mặc Cửu Diệp nhận chén trà, thả con sâu vào lập tức đậy lại.
"Không ngờ Cửu vương gia lại hành động nhanh như vậy."
Mặc Cửu Diệp nghĩ hắn vừa mới báo tin tức này cho Phí Nam Vũ không lâu, cho dù hắn ta và Nam Kì cùng nhau sắp xếp kế hoạch để giải quyết chuyện này thì e là cũng cần một ít thời gian.
Nhưng không tốt rồi, đã có đại thần bị trúng cổ.
May mắn thay, hắn đã đưa nhạc phụ tới nơi này, vả lại ông vẫn chưa rời đi. Nếu không kiểu văn nhân trói gà không chặt như nhạc phụ chắc chắn khó mà trốn thoát.
Nghĩ vậy, Mặc Cửu Diệp run sợ một hồi, hắn cảm thấy thật may mắn, nếu nhạc phụ bị trúng cổ, hắn trở lại Tây Bắc không biết phải giải thích thế nào với tức phụ.
"Nhạc phụ, người cất cổ trùng vào, sau này sẽ có lúc dùng đến."
Hách Uyên Minh biết rõ cổ trùng này là thứ vô cùng đáng sợ, ông sợ rằng một chén trà khó mà nhốt được, nên vội vàng lấy khăn tay trong người ra, quấn kín xung quanh chén trà.
"May mà có con ở đây, ta mới có thể hữu kinh vô hiểm thoát được kiếp nạn này."
Lúc này Mặc Cửu Diệp không nói gì thêm, hắn đi tới cửa kéo quản gia vào trong phòng.
"Nhạc phụ, Cửu vương phủ sẽ nhanh đại loạn, ngài nên rời khỏi nơi thị phi càng sớm càng tốt." Mặc Cửu Diệp thật lòng, thật dạ nhắc nhở.
Hách Uyên Minh gật đầu: "Ta sẽ tiến cung bẩm báo việc này với Hoàng thượng."
Mặc Cửu Diệp biết nhạc phụ là người thông minh, cho dù ông tiến cung thì cũng chỉ nói về chuyện xảy ra ở Cửu vương phủ, chứ sẽ không đề cập đến thân phận của Phí Nam Vũ và Nam Ki.
Còn sau này, với kinh nghiệm nửa đời người của mình, chắc chắn ông có thể tìm được cơ hội thích hợp để giải quyết chuyện này.
Nguy hiểm của nhạc phụ được giải trừ, Mặc Cửu Diệp không định ở lại.
"Nhạc phụ, con không thể ở lại đây, cáo từ."