Vương ma ma vẫn luôn cẩn thận quan sát biểu tình của Mặc Cửu Diệp, thấy hắn nói chuyện không có chút cảm xúc khác thường nào, hơn nữa vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, bà ấy có phần tin tưởng lời nói của Mặc Cửu Diệp.
"Cửu công tử nói, con ruột của nương nương là người khác?"
Mặc Cửu Diệp gật đầu: "Hơn nữa người này ở ngay trong kinh thành."
Ngay lúc Vương ma ma đang định hỏi Mặc Cửu Diệp người này là ai, ở đâu thì Viên quý phi trên giường có phản ứng.
"Ngươi... ngươi vừa nói gì?”
Nghe được thanh âm yếu ớt này, sự chú ý của mọi người đều chuyển về phía Viên quý phi.
Vương ma ma đến giường trước, mắt đã đẫm lệ.
"Nương nương, người tỉnh rồi, lão nô sẽ đi chuẩn bị chút nước ấm cho người."
Trong lòng Vương ma ma, tuy bà rất muốn giúp chủ tử nhận ra con trai, nhưng việc này cũng không quan trọng bằng sức khỏe của chủ tử.
Khi Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm nhìn thấy Vương ma ma chuẩn bị rời thì đều không có ý định ngăn cản bà, vì cả hai đều cảm thấy rằng chuyện này tốt nhất nên chính miệng nói với Viên quý phi.
Hách Tri Nhiễm hiểu rõ tình trạng của Viên quý phi, tình trạng sức khỏe của nàng ấy chủ yếu là do sợ hãi quá mức và suy dinh dưỡng, ngồi trong thời gian ngắn không hại gì cho sức khỏe nàng ấy
"Nương nương, để ta đỡ người dậy ngồi một lúc."
Viên quý phi cũng không phản đối, vì nàng cũng muốn ngồi nói chuyện với hai người. Được Hách Tri Nhiễm đỡ ngồi tựa vào đầu giường, Viên quý phi nhìn Mặc Cửu Diệp.
Nàng vẫn giống như trước đây, chỉ gọi Mặc Cửu Diệp bằng tên hắn.
"Cửu Diệp, lời ngươi vừa nói có ý gì? Lẽ nào ngươi thật sự không phải con trai của bổn cung? Làm sao ngươi biết?"
Hiển nhiên, giọng điệu của Viên quý phi rất gấp gáp.
"Quý phi nương nương, ta thực sự không phải con của người, con trai người hiện giờ cũng đang ở kinh thành, làm phụ tá cho Nam Kỳ.
Còn nữa, Phí ma ma cũng ở trong tay hắn, chỉ vì Phí ma ma có quan hệ họ hàng với Nam Kỳ nên bà ấy mới không đồng ý đứng ra làm chứng..."
Mặc Cửu Diệp thấy tinh thần Viên quý phi lúc này khá tốt, cũng không quá đa sầu đa cảm, vì vậy dứt khoát kể lại mọi chuyện mình biết.
Hắn vừa dứt lời, Vương ma ma đã bưng một cốc nước ấm bước vào.
Thất ra vừa rồi khi Mặc Cửu Diệp đang nói, bà ấy vẫn đứng ngoài cửa nghe lén, nhưng không đi vào chen ngang.
Mặc Cửu Diệp biết Vương ma ma đang nghe, nhưng cũng không có ý định giấu giếm bà.
Lúc này Vương ma ma hơi mất bình tĩnh.
Bà ấy đặt cốc nước lên bàn, tức giận nói: "Cửu công tử, ngài nói là năm ấy Phí ma ma tự làm theo ý mình, bế tiểu hoàng tử trong tay đổi với cháu trai của bà ấy?"
Mặc Cửu Diệp gật đầu: "Đúng là như vậy, bây giờ Nam Kỳ chính là cháu trai của Phí ma ma."
Vương ma ma nheo mắt lại.
"Thảo nào, mỗi lần nương nương nhắc tới Cửu thiếu gia trước mặt chúng nô tỳ, ánh mắt của Phí ma ma luôn có chút né tránh."
Hóa ra vì để cháu trai mình trở thành hoàng tử, bà ta đã giấu nhiều chuyện đến thế. Những năm nay nương nương chưa bao giờ đối xử tệ bạc với bà ta, thế mà bà ta lại làm ra chuyện lừa gạt chủ nhân như vậy.
Vương ma ma càng nói càng tức, bà ấy bắt đầu nói liên tục như máy hát.
"Năm đó khi Kỳ Vương điện hạ bắt cóc Lý ma ma từ cung quý phi nương nương rồi đánh c.h.ế.t bà ấy, hắn ta nói đó là vì Lý ma ma đã làm chuyện có lỗi với nương nương.
Ngày hôm đó, Phí ma ma cũng vô cớ biến mất, bọn ta tưởng bà ấy cũng chịu chung số phận dưới tay Kỳ vương điện hạ.