“Vừa rồi lúc chúng ta xua đuổi bầy sói, các ngươi đang làm cái gì?”
Tạ Minh vội vàng giải thích: “Quan gia, chúng ta lo lắng chỗ của các ngươi không ngăn hết được, nên ôm cục đá đứng ở sau lưng các ngươi, thời khắc đề phòng có sói hoang xông tới”.
Lữ thị cũng nói theo: “Lâm nhi vẫn đi theo bên cạnh ta, sau đó phu quân và tiểu thúc đi hỗ trợ, ta lo lắng an nguy của bọn họ, nên lực chú ý nhìn chằm chằm vào họ, thế nên mới bỏ qua Lâm nhi.
Lâm nhi, là nương bất cẩn không có để ý tới con... Ô ô ô...”
Bành Vượng không kiên nhẫn quát lớn: "Được rồi, trước đừng khóc, tìm người quan trọng".
Hách Tri Nhiễm thấy thế không nhịn được nhắc nhở: "Bành quan gia, có cần hỏi các nhà khác xem có còn ai mất tích hay không?"
Bành Vượng nghe vậy hét lên: "Đều kiểm tra lại người trong nhà, xem có người nào mất tích hay không, lập tức đến báo cho ta".
Phạm nhân lưu đày mất tích cũng không phải là việc nhỏ, có thể có hiềm nguy trở thành đào phạm.
Một khi bên trong gia tộc nào đó xuất hiện đào phạm, thì toàn bộ người nhà này cũng sẽ đều chịu liên lụy.
Đám Bành Vượng làm quan sai không hoàn thanh nhiệm vụ cũng bị trách phạt tội trông coi bất lực.
Bởi vậy, đối với chuyện này ai cũng không dám qua loa.
Mặc lão phu nhân dẫn đầu nói: "Nhà họ Mặc ta không có ai mất tích".
Phương Truyền Châu cũng báo cáo: "Người nhà họ Phương cũng không mất tích". "Quan gia, không thấy Lý Nhu Nhi..." Lý Vũ Nhi lớn tiếng hô lên, thậm chí trong giọng nói còn có chút hưng phấn.
Bành Vượng tức khắc đen mặt, hắn ta lập tức phân phó đám quan sai: "Đốt cây đuốc, cho dù có đào ba thước đất cũng phải tìm bằng được người cho ta".
"Đã hiểu". Nhóm quan sau đồng loạt lên tiếng, giơ cao cây đuốc bắt đầu tìm kiếm tung tích Lý Nhu Nhi khắp nơi.
Mặc Cửu Diệp nói nhỏ với Hách Tri Nhiễm.
"Ta hoài nghi Tạ Lâm là bị Lý Nhu Nhi bắt cóc".
"Ừ, lúc ta vừa nghe thấy Lý Vũ Nhi hô lên, lập tức có hoài nghi như vậy".
Suy đoán của hai người lại một lần nữa đạt thành nhất trí, nhất thời rơi vào trầm mặc.
Lúc bọn họ còn đang suy tư, mục đích Lý Nhu Nhi mang theo Tạ Lâm, cùng với vị trí nàng ta có khả năng lẫn trốn.
Không biết có phải Mặc Cửu Diệp nghĩ tới cái gì hay không, hắn lôi kéo Hách Tri Nhiễm cùng đi tới trước mặt Bành Vượng.
"Quan gia, ta và nội nhân muốn hỗ trợ đi tìm người".
Bành Vượng có sự tin tưởng không nói rõ được đối với đôi vợ chồng Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp, lại thêm tin vào nhân phẩm của bọn họ, sẽ không bỏ mặc người nhà mà chạy trốn.
Bởi vậy, hắn ta không hề nghĩ ngợi mà đồng ý luôn.
"Có thể, trước hừng đông, cho dù kết quả như thế nào cũng nhất định phải trở lại chỗ này".
Trước khi rời đi, Hách Tri Nhiễm còn không quên nhắc nhở: "Bành quan gia, bà mẫu của ta, các tẩu tẩu và tiểu cô phiền toái ngài hỗ trợ để ý một chút".
"Yên tâm". Bành Vượng lên tiếng, vẫy vẫy tay về phía hai người. để cho họ đi nhanh về nhanh. Mặc Cửu Diệp lôi kéo tay Hách Tri Nhiễm, đầu tiên hai người đi tới vị trí cuối cùng Lữ thị nhìn thấy Tạ Lâm.
Sau đó xuất phát từ vị trí đó, đôi mắt cẩn thận quan sát khắp nơi, không buông tha một chút dấu vết để lại.
Đồng thời, trong lòng bọn họ còn nhẩm tính, nếu xuất phát từ vị trí kia thì vị trí và phương hướng chạy trốn có lợi nhất là hướng nào.
Nếu không bị người phát hiện, phương hướng tốt nhất chính là vị trí nghỉ ngơi của đám quan sai.