Mặc Quân Duệ nói xong lại nhìn sang Hách Tri Nhiễm: "Suy nghĩ của Cửu đệ muội không thua nam nhi chúng ta, Cửu đệ làm việc nhất định muội phải nhắc nhở nhiều chút."
"Mọi người yên tâm, phu quân làm việc rất ổn thoả." Bây giờ Mặc Cửu Diệp cũng không phải là đứa trẻ bé nhỏ nhất trong ấn tượng của các huynh trưởng, hắn trải qua nhiều chuyện như vậy, việc đối đãi đã chính chắn hơn rồi.
Hách Tri Nhiễm cũng không định nói bản thân sẽ giúp đỡ Mặc Cửu Diệp, nói như vậy chỉ hy vọng mọi người trong nhà có thể tin tưởng hắn.
Mặc Cửu Diệp nhìn sắc trời.
"Thời gian không còn sớm, đệ định cùng Nhiễm Nhiễm lập tức xuất phát, trước khi trời tối sẽ đến Châu phủ nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm mai chúng ta xuất phát ở Châu phủ, ra roi thúc ngựa tới kinh thành."
Hách Tri Nhiễm cũng nói: "Phụ thân, các vị huynh trưởng, mẫu thân con vẫn phản đối chuyện con và phu quân tới kinh thành nên lần này rời đi, con không định cáo biệt với lão nhân gia. Chuyện này phải nhờ mọi người ứng phó giúp con một chút, còn nữa, phiền nương và các tẩu tử trông nom hai đứa nhỏ một thời gian ngắn, sữa bột chuẩn bị cho bọn chúng rất nhiều, mọi người không cần phải lo lắng việc không có đồ ăn."
"Cái này con không phải lo, hai đứa nhỏ là bảo bối của Mặc gia ta, mọi người nhất định sẽ chăm sóc tốt, chỉ là bên mẫu thân con..." Mặc Kình không biết phải nói thế nào.
Để Mặc Kình đi giải thích việc Hách Tri Nhiễm lén đi theo Mặc Cửu Diệp, hơn nữa còn là trong tình huống tất cả mọi người đều biết, ông thật sự không biết phải mở miệng thế nào. Không riêng Mặc Kình, huynh đệ Mặc gia cũng hơi khó xử với điều này.
Hách Tri Nhiễm biết chuyện này đúng là làm cho mọi người rất khó xử nhưng nàng cũng không còn cách nào khác.
Với tính tình của Hách phu nhân, nếu biết trước nàng sẽ đi theo Mặc Cửu Diệp tới kinh thành thì có không ăn không uống không ngủ bà sẽ giữ nàng mỗi ngày.
"Phụ thân, các vị huynh trưởng, con biết chuyện này khiến mọi người rất khó xử, như vậy đi, con viết tờ giấy để ở đây, nếu mẫu thân con hỏi thì mọi người nói là nhìn thấy tờ giấy mới biết được con đi theo phu quân cùng nhau vào kinh thành."
Chỉ có như vậy mới có thể làm cha chồng và nhóm huynh trưởng bớt xấu hổ.
Thấy Cửu đệ muội viết xong tờ giấy, Ngũ ca lại hỏi: "Hiện giờ vị Chu Lão Bát từ kinh thành tới kia đã dưỡng thương xong, Cửu đệ định sắp xếp thế nào?"
Cách đối nhân xử thế của Chu Lão Bát rất tốt, hắn ta vẫn nhớ tới chuyện Hách Tri Nhiễm cứu hắn ta, tình cảm ái mộ trong lòng cũng không biến mất.
Chỉ là hắn ta biết rõ Hách Tri Nhiễm đã là nữ nhân có chồng, huống chi lần đó trên đường đi từ Tây Bắc về kinh thành, Bành Vượng lại vô số lần nhắc nhở, nói hắn ta là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Cho dù Hách Tri Nhiễm chưa lập gia đình, người ta cũng có thân phận là thiên kim của phủ Thượng Thư, Chu Lão Bát hắn ta cũng không nhìn xem bản thân có mấy cân mấy lượng cũng dám nhớ thương thiên kim tiểu thư người ta.
Tính cách của Chu Lão Bát cũng không phải là dầu muối không ăn, những điều Bành Vượng nói trong lòng hắn ta đều hiểu.
Nhưng tình cảm nhớ thương trong lòng, bản thân hắn ta không thể khống chế được.
Nhưng hắn ta chưa từng có tâm tư lệch lạc gì, chỉ yên lặng giấu Hách Tri Nhiễm vào đáy lòng.