Nhưng nghĩ đến những viện tử đổ nát dưới chân núi, bọn họ thực sự không dám vung tiền mua về xây dựng lại như nhà họ Mặc đã làm.
Dẫu sao thì số tiền trong tay họ có hạn, nếu mua một mảnh sân đổ nát về xây lại thì chẳng khác nào tiêu phí hai phần tiền.
Thay vì thế thì tốt hơn hết là nên hỏi xem bọn họ có viện tử tốt nào đang bán không, như vậy có thể tiết kiệm được một khoản tiền mua đất canh tác.
Vì Mặc Cửu Diệp đề cập đến việc mua nhà nên hai người họ cũng dứt khoát hỏi về chuyện đó.
"Triệu tộc trưởng, không biết viện tử mà chúng ta đang thuê bây giờ có thể bán không?”
Triệu tộc trưởng trả lời: "Viện tử mà nhà họ Tạ thuê là của nhà bọn ta, ta có thể làm chủ. Nếu giá phù hợp thì có thể bán. Ngoài ra, viện tử của nhà họ Phương là của người trong tộc. Ta không thể quyết định thay người khác, nếu muốn thì ta sẽ hỏi rồi cho ngươi câu trả lời."
Tạ Thiên Hải nghe nói viện tử nhà mình có thể bán thì thở phào nhẹ nhõm, đồng thời hỏi: "Không biết viện tử mà bọn ta đang ở kia có giá bao nhiêu vậy?"
Triệu gia chủ tính nhẩm một chút rồi nói: "Diện tích cái viện của ta kia hơn một mẫu, năm đó mua thêm đất xây cất nhà tổng cộng phải tốn mười hai lượng bạc. Bây giờ viện đó cũng đã cũ rồi, ta bán cho ngươi với giá mười hai lượng."
Tạ Thiên Hải suy nghĩ một chút, thấy viện tử đó của Triệu tộc trưởng hoàn toàn đủ cho gia đình ông ta ở. Tuy mười hai lượng đối với gia đình họ không phải là số tiền nhỏ, nhưng so với việc xây dựng lại toàn bộ thì vẫn rẻ hơn.
Không chỉ vậy, bọn họ còn có thể bớt đi phần nào rắc rối khi phải xây lại nhà. "Đã vậy thì nhà họ Tạ ta mua cái viện kia."
Nói xong, Tạ Thiên Hải cũng lấy từ trong n.g.ự.c ra hai miếng bạc vụn đưa cho Triệu tộc trưởng.
"Đây là tiền đặt cọc, ông cứ giữ đi."
Mặc dù Nhị tẩu không biết lý do việc Cửu đệ quyết định mua nhiều viện tử tồi tàn như vậy dưới chân núi để làm gì, nhưng trong thâm tâm nàng ấy biết rằng mọi quyết định của Cửu đệ và Cửu đệ muội vô cùng chính xác.
Nàng ấy chân thành hy vọng rằng nhà mẹ của nàng ấy cũng sẽ noi gương nhà họ Mặc, mua một căn nhà dưới chân núi.
Nhưng thấy cha nóng lòng muốn trả tiền đặt cọc, cho dù Nhị tẩu có sốt ruột cũng không thể nhắc nhở ông ta trước mặt nhiều người như thế.
Nàng ấy chỉ có thể không ngừng nháy mắt với cha mình, nhưng Tạ Thiên Hải căn bản không nhìn thấy tín hiệu của quyến nữ.
Nhị tẩu nháy mắt nửa ngày đành cô đơn bỏ cuộc...
Mặc Cửu Diệp và Hách Chi Nhiễm đều vui mừng khi thấy nhà họ Tạ và nhà họ Phương dự định mua căn nhà mà họ đang thuê.
Không phải bọn họ ích kỷ mà là bọn họ đã bước đầu hoạch định xong vị trí sử dụng của từng vùng dưới chân núi kia.
Nếu nhà họ Tạ và nhà họ Phương theo họ mua đất mua nhà dưới chân núi thì kế hoạch của họ sẽ phải điều chỉnh lại.
Như vậy cũng tốt, hai người mua nhà ở trong thôn, chẳng những tiết kiệm tiền mà còn thành toàn cho kế hoạch của bọn họ.
Khách và chủ đều vui vẻ ăn bữa cơm với nhau, không chỉ giải quyết được vấn đề mua nhà và đất canh tác mà sự đãi ngộ hào phóng của nhà họ Mặc hôm nay còn khiến hai tộc trưởng họ Triệu và họ Chu biết rõ thực lực của nhà họ Mặc.
Trong quá khứ, những người lưu đày được đưa đến thôn Tây Lĩnh vì không có tiền biếu Thôi Văn nên mới bị hắn ta có ý sắp xếp đến đây để người trong tộc hắn ta bắt nạt.