Mục lục
Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nương người yên tâm, mặc dù con hoài song thai, cũng nhất định có thể thuận lợi sinh hạ."

"Sao có thể?" Hách phu nhân lo lắng trong lòng, nhưng nói ra suy nghĩ trong lòng trước mặt mọi người.

Trong ấn tượng của bà ấy, tổng cộng nghe nói thai phụ hoài song thai hai lần, cuối cùng đều vì khó sinh mà chết.

Chắc chắn nữ nhi của bà cũng không thể tránh vận mệnh như vậy.

Nhưng rất nhanh bà ấy đã ý thức được mình nói sai lời, vội vàng che kín miệng mình, sửa đổi nói: "Không không không, sẽ không, một tháng thời gian tới kịp, nương sẽ phái người ra roi thúc ngựa đi kinh thành. Mặc kệ tốn bao nhiêu bạc đều không sao cả, nhất định phải mời thánh thủ phụ khoa đến nơi này. Chỉ cần có thánh thủ phụ khoa ở đây, con và tiểu ngoại tôn của ta đều sẽ không có nguy hiểm."

Dứt lời, hách phu nhân không đợi nữ nhi có phản ứng gì, đã hoang mang rối loạn đi đến cổng lớn.

Bà ấy nói với xa phu: "Trương Tam, ngươi lập tức ra roi thúc ngựa chạy về kinh thành, để lão gia cho dù sử dụng biện pháp gì, cần phải ở trước đầu tháng bảy kia dẫn thánh thủ phụ khoa tới nơi này."

Tuy giờ phút trong lòng Hách phu nhân vô cùng hoảng loạn, nhưng bà ấy lại không hoàn toàn mất đi lý trí.

Phân phó Trương Tam chạy về kinh thành, đồng thời tự mình lấy ra mấy tờ ngân phiếu ở trong bọc trên xe ngựa giao cho hắn ta.

"Trên đường không cần tiếc bạc, ngựa chạy mệt thì đổi, cần phải bằng tốc độ nhanh chóng đến kinh thành."

Dáng vẻ lo lắng của Hách phu nhân, thiếu chút nữa duỗi tay đẩy Trương Tam mau rời đi. Hách Tri Nhiễm thấy thế, vội vàng tiến lên ngăn cản.

“Nương, người đừng có vội, nghe con nói."

Giờ phút này cả đầu óc Hách phu nhân đều là khiến nữ nhi sống sót như thế nào, nào còn có thể nghe vào giải thích của Hách Tri Nhiễm?

Bà ấy tiếp tục thúc giục Trương Tam: "Hiện tại ngươi đi ngay, trên đường một khắc đều không thể chậm trễ."

"Nương, người nghe con nói, thật sự không có nguy hiểm như người nghĩ."

Hách phu nhân thấy Trương Tam đã bắt đầu đi lấy ngựa trên xe ngựa, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Hách Tri Nhiễm.

"Nương là người từng trải, hiểu nhiều hơn con, chuyện liên quan đến tính mạng cũng không thể sơ sót."

Nói xong, Hách phu nhân lại khóc lên, bà kéo tay Hách Tri Nhiễm nức nở nói:

"Nương và phụ thân con cũng chỉ có một nữ nhi là con, con mà có chuyện gì không hay xảy ra, con bảo ta và phụ thân con còn sống như thế nào?"

Để nữ nhi gả vào Mặc gia lưu đày Tây Bắc, bọn họ cũng đã áy náy đến muốn mạng, hiện giờ nếu nữ nhi lại bởi vì sinh sản mà mất mạng, chỉ sợ bà ấy đều sẽ sống không nổi.

"Nương, người đừng nhìn con hoài song thai, nhưng đã sớm chuẩn bị tốt."

Lúc nguyên chủ ở trong nhà đại môn không ra nhị môn không bước, cả ngày thích xem những y thư hiếm lạ cổ quái đó.

Bởi vậy, Hách Tri Nhiễm cảm giác mình lấy cớ rất có sức thuyết phục.

Thấy Hách phu nhân nghe lọt được, Hách Tri Nhiễm tiếp tục nói.

"Nương, người đã quên sao? Lúc con ở nhà mỗi ngày đều xem những y thư đó, người đừng coi khinh con xem những cuốn sách đó, bên trong có biện pháp thuận lợi sinh hạ song thai."

Vì khiến chính mình nói càng có sức thuyết phục hơn, Hách Tri Nhiễm tiếp tục nói: "Lúc con và phu quân ra cửa, đã trùng hợp gặp được một vị thai phụ có mang song thai, lúc ấy tình huống của nàng ấy rất nguy cấp. Con chính là dùng biện pháp học được, bảo vệ tánh mạng của nàng và hài tử."

Nói đến Hách Tri Nhiễm xem y thư, Hách phu nhân cũng không phản bác.

Từ nhỏ nữ nhi nhà mình đã yêu thích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK