Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm nấp ở phía sau bình phong, mặc dù không nhìn thấy bình sứ nhỏ đặt ở trên bàn, nhưng từ âm thanh bình sứ nhỏ chạm mặt bàn cùng với lời nói của Lưu công công là có thể đoán được, hoàng hậu đang hạ tối hậu thư cho Hách thượng thư.
Hôm nay trừ phi ông đồng ý gia nhập vào phe cánh hoàng hậu, nếu không, lập tức phải uống sạch độc dược trong bình sứ nhỏ.
Tóm lại, sống hay chết, toàn bộ chỉ trong một suy nghĩ của Hách thượng thư.
Có lẽ Hách thượng thư đã sớm nghĩ đến ngày hôm nay, đối mặt với bình sứ nhỏ trên bàn, ông cũng không sợ hãi chút nào.
"Bổn quan đã nói, đạo bất đồng bất tương vi mưu, huống chi cái mạng này của ta, sống hay c.h.ế.t cũng chỉ có đương kim Thánh thượng mới có thể định đoạt. Từ xưa tới nay hậu cung không được tham gia triều chính, bây giờ hoàng hậu phụng lệnh của ai, lại muốn lấy mạng của Bổn quan?"
Lưu công công cười âm hiểm hai tiếng, vỗ mạnh tay lên bàn.
"Hách Uyên Minh, ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt phải không. Nếu ngươi đã không muốn gia nhập vào trận doanh của hoàng hậu nương, chúng ta cũng khuyên ngươi không cần phải giãy giụa vô ích, uống hết độc dược trên bàn, như vậy, còn có thể không dính líu đến gia quyến và hạ nhân trong phủ của ngươi."
Nghe Lưu công công nói xong, Hách Tri Nhiễm đã nhận ra được gì đó.
Khó trách lúc bọn họ mới vừa vào phủ, ngay cả một hạ nhân cũng không gặp được.
Nhất định phụ thân đã nghĩ tới chuyện hoàng hậu cuối cùng sẽ làm ra chuyện gì, vì tránh cho những hạ nhân kia không bị liên lụy, cho nên sớm đã phân tán tất cả mọi người. Phùng thúc là ngoại lệ, ông ấy đối với phụ thân là một lòng trung thành, cho dù biết sẽ chết, cũng không thể tham sống sợ c.h.ế.t chạy trốn một mình.
Quả nhiên, Hách Uyên Minh cười lớn.
"Ha ha ha ha ha... Bổn quan biết chắc chắn sẽ có ngày hôm nay, vì vậy sớm đã phân tán toàn bộ gia quyến và hạ nhân, cho dù lão phu chết, trên đường đến hoàng tuyền cũng không cần người tới bầu bạn."
"Ngươi... Ngươi thật là to gan!" Lưu công công không nghĩ tới, Hách thượng thư sẽ giải quyết dứt khoát như vậy, vốn là trước khi ông ta tới đây, hoàng hậu nương nương đã dặn dò qua, Hách thượng thư là người cố chấp, nếu như ông không sợ c.h.ế.t thì sẽ dùng người nhà của ông để uy hiếp.
Ai ngờ, người ta lại sớm đã chuẩn bị kỹ càng.
Như vậy ông ta còn có nhược điểm gì để uy h.i.ế.p người ta nữa?
Đảo mắt một vòng, bỗng nhiên Lưu công công nghĩ tới điều gì đó.
"Ngươi đừng quên, nữ nhi của ngươi vẫn còn ở Tây Bắc, chỉ cần hoàng hậu nương nương nói một câu, phái ra một đội quân, ngươi cảm thấy nàng sẽ còn mạng sao?"
Nghe đến chỗ này, quả thực Hách Tri Nhiễm không nhịn được nữa.
Nàng và Mặc Cửu Diệp cùng lúc đi ra từ sau tấm bình phong.
Hai người hành động hết sức ăn ý, thừa dịp Lưu công công không chú ý, một trái một phải tiến lên đánh ngất hai tên thái giám bên cạnh ông ta.
Ngay sau đó nàng cười lạnh nói: "Muốn g.i.ế.c ta không cần đến Tây Bắc, bây giờ ta đang đứng ở trước mặt ngươi, tuy nhiên còn phải xem ngươi có bản lãnh này hay không."
Mặc Cửu Diệp là người tập võ, năng lực cảm nhận nguy hiểm đối với chung quanh rất mạnh.
Lúc hắn núp ở phía sau bình phong đã cẩn thận đánh giá tình huống chung quanh, chắc chắn hôm nay tới phủ Thượng thư chỉ có ba người trước mắt này.
Vì vậy, thời điểm Hách Tri Nhiễm quyết định lộ diện, hắn cũng ủng hộ. Lưu công công không hề nhận ra hai người trước mặt, nhưng ông ta cũng không phải là người không có đầu óc.