Nhị ca và Tam ca vốn không phản đối quyết định của Mặc Cửu Diệp, nghe hắn nói như vậy lại càng khen ngợi.
"Cửu đệ, vẫn là hai phu thê đệ suy xét kỹ càng, có thể phân tích lợi hại của sự việc thấu triệt như thế." Tam ca hoàn toàn không che giấu tán thưởng trong lòng mình đối với phu thê Cửu đệ.
Quyết định này được người nhà ủng hộ, là chuyện nằm trong dự đoán của Mặc Cửu Diệp, hắn nói nhiều như vậy, chỉ là muốn cho bọn họ biết, hắn cũng không phải chuyên quyền độc đoán không thương lượng với mọi người bèn đồng ý việc này.
Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm gặp được hai vị huynh trưởng ở đây, căn bản không cần đi sâu vào biên quan thăm dò tình hình chiến sự, hai vị huynh trưởng hẳn là sớm đã điều tra rõ ràng.
Mười vạn đại quân Man Di đã đóng quân ở gần biên quan vào nửa tháng trước, không biết nguyên nhân gì, lại chậm chạp không hàng loạt tiến công.
Nhưng bọn họ cũng không phải hoàn toàn không có hành động, chẳng qua đều là quấy rầy trong phạm vi nhỏ.
Tuy nói là quấy rầy, nhưng dù sao số người hiện rõ ở nơi đó, chỉ có hai vạn tướng sĩ vương triều Đại Thuận canh giữ biên quan, dựa vào số người này thì đã bị người ta nghiền ép.
Hiện giờ người Man Di vẫn chưa có tấn công tiến vào Đại Thuận, nhưng nhiều lần quấy rầy cũng khiến tướng sĩ Đại Thuận tử thương vô số.
Cũng bởi vậy, hai huynh đệ Mặc gia mới dẫn theo người mai phục ở đây, hơn nữa Nhị ca đã có lặng lẽ đi tìm hiểu tin tức bên Man Di.
Nguyên nhân Man Di không hàng loạt tiến công lại là không đủ lương thảo. Nhưng ngẫm lại cũng không kỳ lạ, Tây Bắc đất canh tác cằn cỗi, Man Di lại càng không bằng, tất nhiên sẽ không có lương thực tồn gì, nếu không phải như vậy, bách tính Man Di cũng không đến nỗi kéo bang kết bè kết đảng đến Đại Thuận cướp bóc.
May mắn năm nay ông trời vẫn coi như nể mặt, mưa thuận gió hòa vượt qua một năm.
Hơn nữa lúc này đang là mùa màng thu hoạch, không hề nghi ngờ, người Man Di là dự định chờ sau khi thu hoạch lương thực, chuẩn bị xong cùng đưa đến biên quan, chờ các tướng sĩ ăn no bèn khai chiến với Đại Thuận.
Chính vì vậy, thủ lĩnh Tây cảnh của bọn họ có thời gian xin viện binh với triều đình.
Tuy nhiên, Tây cảnh đến kinh thành đường xá xa xôi, đoán chừng lúc này người đưa tin mới đến nơi.
May mà có Tiểu Bạch đưa thư tới đây, bằng không, cho dù mới đây bên Thuận Vũ Đế nhận được tin tức, cũng sẽ đánh ông ta không kịp trở tay.
Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm hiểu rõ tình hình nơi này, cũng không có ý định ở lại lâu.
Dù sao lần này mục đích chủ yếu bọn họ gấp rút chạy về là vì nhận thánh chỉ phong vương của triều đình.
Xem xét từ tình hình trước mắt, tuy phía Man Di vẫn chưa có dự tính hàng loạt tiến công, nhưng chuyện này cũng không cách nào dự đoán thời gian, lỡ như hôm nay người ta có lương thảo, chẳng phải sẽ lập tức xuất binh sao?
Lực lượng thủ vệ phía Tây cảnh, chỉ sợ căn bản không ngăn cản nổi người Man Di ồ ạt xâm lấn, Nhị ca và Tam ca dẫn người ở lại nơi này vẫn là vô cùng cần thiết.
Mặc Cửu Diệp chào tạm biệt hai vị huynh trưởng, dẫn Hách Tri Nhiễm đi thẳng tới thôn Tây Lĩnh.
Về đến nhà, tất nhiên phải lần nữa giải thích rõ ràng lời nói vừa rồi với người nhà một phen.
Quả nhiên giống như Mặc Cửu Diệp dự đoán, người nhà không ai phản đối cách làm của hắn.
Đặc biệt là Mặc Kình, tận hiến cho triều đình hơn nửa đời người, bởi Mặc gia chịu oan uổng vô cớ thất vọng là thất vọng, nhưng trái tim muốn đền đáp triều đình đó chưa từng dừng lại.