Hách Tri Nhiễm tiếp tục nói chuyện với nàng ấy, thấy Lan Nhi triệt để thả lỏng lại, nàng mới lên tiếng: "Ngươi và Ngọc nhi có từng suy nghĩ, cuộc sống về sau phải sống như thế nào không, dù sao cũng không thể cả đời làm những việc nặng này ở Mặc gia chứ?
Huống hồ các ngươi cũng không có khế ước bán thân, đều là thân tự do."
Lan Nhi nghe Hách Tri Nhiễm nói như vậy, phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt nàng.
"Cửu phu nhân, lúc trước ta và Ngọc Nhi về Tây Bắc theo người, chính là muốn đợi đến ngày công chúa trả được mối thù, đến mộ phần của nàng ấy tế bái, nói tin tức này cho nàng ấy biết, chưa từng nghĩ tới việc khác.
Lan Nhi vốn đã không còn lưu luyến gì với thế gian, nhưng cảm động và nhớ nhung Mặc gia đối đãi tốt, ta lại một lần nữa bùng cháy khát vọng đối với sinh mệnh.
Lúc này, Lan Nhi bằng lòng mãi mãi ở lại Mặc gia, cho dù làm trâu làm ngựa cũng không tiếc."
Lan Nhi thông minh, lập tức nghe hiểu ý nghĩa trong lời nói của Hách Tri Nhiễm.
Hơn nữa vừa rồi khi gặp được Hách đại công tử, Hách phu nhân cũng có mặt ở đó, nàng ấy có đỏ mặt tí, không biết có phải bị Hách phu nhân nhìn ra được manh mối gì hay không, lỡ như là vì chuyện này, Cửu phu nhân định gả mình cho người khác là xong rồi.
Cho nên, trước khi Cửu phu nhân mở miệng, nàng ấy nhất định phải bày tỏ rõ ràng lập trường của mình. Nếu Hách Tri Nhiễm đã mở miệng, thì không có ý định dừng lại giữa chừng.
"Con người sống, không thể mãi vì chút chấp niệm trong lòng, cho dù ngươi gả đi, cũng có thể ở tại thôn Tây Lĩnh, vẫn có thể đi lại nhiều hơn với Mặc gia, có tin tức trả được mối thù của Tứ công chúa có thể lập tức nghe thấy."
Lan Nhi càng ngày càng khó hiểu.
"Cửu phu nhân, cho dù là ở lại thôn Tây Lĩnh, Lan Nhi cũng không gả." Nàng ấy không phải coi thường hán tử nông gia của thôn Tây Lĩnh, chỉ là đơn thuần không muốn gả người, chấp niệm trong lòng cũng không cho phép.
Hách Tri Nhiễm...
Nàng thật sự chưa từng thấy người ngoan cố như thế.
"Gả người không tốt sao, ngươi xem ta, phu quân thương ta, người nhà bà nể trọng, còn có thể có hai bảo bảo đáng yêu như thế kia."
Ngươi là có nữ tử ưu tú, ta cảm thấy nữ tử ưu tú thì nên sở hữu mọi thứ này."
"Phúc khí của Cửu phu nhân không phải ai cũng có, Lan Nhi không dám ước mong những thứ này."
Lúc Hách Tri Nhiễm nói chuyện, vẫn luôn quan sát vẻ mặt biến hóa của Lan Nhị, nàng có thể nhìn ra được, ánh mắt của đối phương có một phút chốc bừng sáng, có thể thấy nội tâm của nàng ấy là khát vọng cuộc sống như vậy.
"Tuy ngươi đã từng là thân phận tỳ nữ, nhưng ta thấy rất rõ ràng, khí độ và lễ nghi của ngươi tuyệt đối không thua những thiên kim cao môn ở kinh thành, các dân làng ở thôn Tây Lĩnh này chắc chắn không xứng với ngươi."
Hách Tri Nhiễm suy nghĩ một hồi, cảm thấy phía trước đã lót đệm đầy đủ, không cần phải đi lòng vòng nữa.
"Đại ca ta Hách Tử Minh, từ nhỏ đã được phụ thân dẫn theo bên người đích thân dạy dỗ, chẳng những văn chương xuất chúng, tướng mạo cũng không thể chê, hôm nay ta nói chuyện với huynh ấy, biết huynh ấy không thích ngươi lừa ta gạt trên quan trường." "Cửu phu nhân, người nói Hách đại công tử không muốn về kinh thành nữa ư?"