"Vào đêm bọn ta bị bắt, lúc hai gã trông coi đang nói chuyện phiếm, ta thấp thoáng nghe thấy bọn họ nhắc tới Tiết thừa tướng.
Hai người kia nói chuyện căn bản không có ý giấu giếm, chỉ huy đoán được có lẽ bọn họ muốn g.i.ế.c người diệt khẩu.
Kết quả sợ điều gì tới điều đó, không bao lâu sau, có một nhóm người xuất hiện, khỏi bày giải dùng roi đánh bọn ta.
Lúc bấy giờ ta ở phía trong cùng, ta có thể thừa dịp có người che quay lưng lại, roi của bọn họ hung hăng quất vào sau lưng ta.
Ta nhìn các huynh đệ từng người ngã xuống, cũng học theo dáng vẻ của bọn họ giả vờ hôn mê.
May mà ta có thêm mưu trí này, những người đó đánh được một hồi thì có người nói, kiểm tra thử bọn ta có còn sống hay không, nếu chưa c.h.ế.t thì tiếp tục đánh.
Lúc ấy ta nghe bọn họ nói, chờ bọn ta c.h.ế.t rồi thì ném tất cả đến bãi chôn tập thể.
Khi đó, ta đã không nghe thấy tiếng rên rỉ của các huynh đệ, ta cũng chỉ có thể tiếp tục giả chết, tranh thủ có cơ hội sống sót.
Cũng may những người đó khám xét không có tỉ mỉ lắm, ta nín thở không có bị bọn họ phát hiện manh mối."
Chu Lão Bát nói tới đây thì bắt đầu bật khóc thành tiếng.
"Ta chờ những người đó đi xa, bò dậy từ bãi chôn tập thể, phát hiện các huynh đệ đều đã tắt thở... Hu hu hu..."
Nghe Chu Lão Bát nói các huynh đệ đều đã tắt thở, trái tim của Mặc Cửu Diệp cũng vô cùng đau xót.
"Bành đại ca đâu? Cũng đã bị những người đó đánh c.h.ế.t ư?" Chu Lão Bát vừa khóc vừa gật đầu: "Chỉ huy bị đánh nặng nhất, vì hắn ta không đồng ý nói ra tình hình của Mặc gia.
Những người đó lại cho rằng hắn ta là chỉ huy phụ trách áp giải, cứ muốn nhận được nhiều tin tức hơn từ trong miệng hắn ta.
Lúc những người đó muốn diệt khẩu, chỉ huy cũng chỉ còn lại có một hơi thở hấp hối, sau khi bọn ta bị ném vào bãi chôn tập thể, ta đi xem xét tình trạng của chỉ huy, thân thể của hắn ta đều đã cứng đờ... Hu hu hu..."
Mặc Cửu Diệp hung hăng đập nắm tay lên bàn bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đám chó c.h.ế.t táng tận lương tâm này."
Mặc Sơ Hàn cũng đi theo đội ngũ lưu đày được một quãng thời gian, khi đó vì thân thể của hắn ta bị thương, cũng không thường xuyên tiếp xúc với đám quan sai đó giống như Mặc Cửu Diệp.
Mặc dù như vậy, hắn ta cũng biết rõ những quan sai kia là chăm sóc cho nhà mình.
Cũng bởi sự săn sóc của bọn họ, dọc đường đi cả nhà bọn họ mới không có chịu quá nhiều tội.
Hiện giờ nghe nói đám quan sai kia đều đã chết, khó tránh khỏi trong lòng sẽ cảm thấy đau thương.
"Cửu đệ, ta dẫn theo vài người tay chân nhanh nhẹn xuống kinh thành, dọn dẹp những người ngày nào cũng nghĩ cách tính kế Mặc gia ta như thế nào."
Vừa rồi Mặc Cửu Diệp cũng nảy sinh ý nghĩ như vậy, bởi vậy, hắn cũng không có phản bác Bát ca.
Thay vì gặp chiêu phá chiêu, chỉ bằng một lần vất vả suốt đời nhàn nhã thực tế hơn.
"Bát ca, chúng ta còn phải bàn bạc chuyện này kỹ hơn, đặc biệt là bây giờ, chúng ta vẫn chưa thể rời khỏi Tây Bắc."
Từ trước đến nay Mặc Sơ Hàn đều không thích động não, truy hỏi: "Tại sao?"
"Vừa rồi nhận được tin tức bên kinh thành, hiện tại lại có Chu quan gia tới đây báo tin, nếu như †a không đoán Sai, người do hoàng hậu phái tới đã ở trên đường. Cho dù chúng ta đi kinh thành, cũng phải giải trừ nguy cơ trong nhà mới được."