Mặc Cửu Diệp trầm giọng nói: “Đó là dấu ấn riêng của con trai Mặc gia. Mặc gia trải qua nhiều thế hệ, hễ là đàn ông thì sau khi sinh ra đều sẽ có vết bớt hình lưỡi liềm trên vai trái.”
Nam Kì sửng sốt.
“Huynh nói đây là vết bớt riêng chỉ có ở con trai Mặc gia?”
“Đúng vậy, vết bớt hình lưỡi liềm là dấu hiệu riêng của con trai Mặc gia.” Mặc Cửu Diệp khẳng định.
Nam Kì đã rơi vào trầm tư, hắn ta không biết vì sao Mặc Cửu Diệp lại nhắc tới chuyện vết bớt, hắn có phải biết cái gì rồi không?
Ngay sau đó, Nam Kì đã loại trừ khả năng này.
Nếu không phải hắn ta vô tình nghe được chuyện này ở trong phủ mẫu thân, có lẽ kiếp này chỉ có mẫu thân hắn ta cùng hai tâm phúc của bà biết được thôi.
Mặc Cửu Diệp không thể biết động cơ chính mình muốn g.i.ế.c hắn.
Nhưng tại sao Mặc Cửu Diệp lại đột nhiên nhắc đến vết bớt trên người hắn chứ?
Để hiểu được ý đồ của Mặc Cửu Diệp, Nam Kì cũng hỏi tới vấn đề này.
Mặc Cửu Diệp lựa chọn nhắc đến chuyện vết bớt vì hắn muốn cùng Nam Kì giải quyết hiểu lầm giữa họ.
"Ta nói với người chuyện này, chỉ là để cho người biết, ta Mặc Cửu Diệp là huyết mạch chính thống của Mặc gia, cũng không có khả năng bị hoán đổi."
Lúc này vẻ mặt Nam Kì hoàn toàn thay đổi.
"Rốt cuộc huynh biết cái gì rồi?"
Vẻ mặt Mặc Cửu Diệp vẫn như cũ không hề bối rối. "Mặc dù ta và người không còn có thể tiếp tục là huynh đệ tốt, không có gì giấu nhau như trước nữa. Nhưng ta, Mặc Cửu Diệp luôn ngay thẳng và chính trực, đặc biệt là với người, ta không muốn có bất kỳ hiểu lầm nào.
Lời nói của ta nhất định rất rõ ràng, trong lòng ta cũng không hy vọng ta coi người là kẻ thù."
Dừng một chút, Mặc Cửu Diệp đứng lên nói: "Ta chỉ có thể nói như vậy, tin tưởng người cũng là người thông minh, sẽ suy nghĩ thông suốt chuyện này."
Nhìn thấy Mặc Cửu Diệp chuẩn bị rời đi, Nam Kì lập tức ngăn hắn lại.
"Chờ đã, nói rõ ràng trước rồi đi."
Mặc Cửu Diệp đã kéo Hách Tri Nhiễm ra tới cửa, khi nghe thấy giọng của Nam Kì, hai người dừng lại.
Mặc Cửu Diệp quay người nói: "Ta nói còn chưa đủ rõ ràng sao?"
Nam Kì vẫn không bỏ cuộc.
"Nói cho ta biết, huynh biết gì rồi?"
Mặc Cửu Diệp đã có thể xác nhận rằng những điều Hách Tri Nhiễm nói với hắn về khả năng Nam Kì có thể bị hoán đổi thực sự có tồn tại, hơn nữa quả thực vì chuyện này mà Nam Kì muốn g.i.ế.c hắn.
Tuy đã giải quyết được hiểu lầm về việc hoán đổi, nhưng hắn lại làm bại lộ chuyện mình biết bí mật của hắn ta, quanh đi quẩn lại, hắn luôn cho người khác lý do để truy g.i.ế.c mình.
Nếu không có sự lựa chọn nào, Mặc Cửu Diệp chỉ có thể trở lại vị trí của mình và cố gắng hết sức.
"Điều ta có thể nói với người bây giờ là chuyện này ta đã biết từ khi còn rất nhỏ, ta coi người như huynh đệ, dù cho thực hư thế nào thì ta cũng chưa bao giờ nói qua với người ngoài.
Nếu người không cử người đến g.i.ế.c ta, ta đã không trực tiếp đề cập đến chuyện đó với người." Hai tay Nam Kì ôm đầu, hốc mắt đã đỏ bừng.
Để phòng ngừa hắn ta chó cùng rứt giậu, Hách Tri Nhiễm cầm bình rượu uyên ương trên bàn lên.
Trước mặt Nam Kì, nàng ấn nút, một ly rượu độc chảy ra.
"Kì Vương điện hạ, bình rượu này của người quả nhiên là rượu ngon, nhất định phải có giá trị rất lớn phải không?"
Nam Kì trợn to mắt, khó tin nhìn Hách Tri Nhiễm.
"Ngươi...
Hách Tri Nhiễm mỉm cười, nhưng ánh mắt lại cười châm biếm.