Mục lục
Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hách phu nhân lau nước mắt, gật đầu: "Ừm, may mà có con ở đây."

Mặc Cửu Diệp cũng nghĩ như vậy, may mắn có Hách Tử Minh ở đây.

Lúc Hách Tri Nhiễm mới phát động, hắn đã luống cuống tay chân, dưới tình hình như thế kia, hắn thật sự không biết có thể hoàn thành phẫu thuật sinh mổ một cách thành công hay không.

Giờ đây hắn chẳng muốn làm gì cả, ngay cả hài tử cũng không có dục vọng đi xem, nắm lấy tay của Hách Tri Nhiễm dịu dàng nhìn chăm chú, chỉ hy vọng thân thể của nàng có thể mau hồi phục hơn.

Mặc lão phu nhân bị một đám nhi tử vây quanh trở về viện của mình.

Mặc Kình sớm đã nghe nói tin tức tốt này, chỉ tiếc ông hành động bất tiện, không thể đi ra ngoài viện của Mặc Cửu Diệp chờ đợi giống như các nhi tử.

Nhưng ông thật sự nôn nóng nhìn tiểu tôn tử và tiểu tôn nữ nhỏ của ông.

Bởi vậy, sau khi hạ quyết tâm, lần đầu tiên ông thử dùng cặp nạng do Cửu nhi tức nhờ người làm cho ông để đi lại.

Có lẽ là trong lòng có chấp niệm và mong chờ, ông lại mượn sức lực của cặp nạng đứng lên được.

Cùng lúc mừng rỡ, ông thử di chuyển bước chân về phía trước...

Mặc Kình vốn cũng chưa từng ôm hy vọng gì với đôi chân của mình, hiện nay có thể duỗi thẳng cũng đã rất thỏa mãn.

Tuy Cửu nhi tức vẫn luôn nói ông có thể một lần nữa đứng lên, nhưng thân thể của mình thì tự ông biết rõ.

Mặc dù đôi chân của ông có một ít tri giác, nhưng căn bản không thể dùng sức, có thể nói mềm muốn chất.

Ông không muốn vì bản thân luyện tập việc đi lại không thể nào thực hiện đó lại để khiến lão thê vất vả, vì thế, cặp nạng đặt ở trong phòng đã một tháng, ông chưa từng muốn đi thử.

Hôm nay vì xem tôn tử và tôn nữ bảo bối, Mặc Kình thật sự cố gắng rồi.

Tuy rất tốn sức, nhưng ông vẫn là thành công di chuyển ra khỏi phòng.

Ông mới đẩy cửa ra, thì thấy lão thê đang ôm một tã bọc trong lòng, bị một đám nhi tử vây quanh đi về phía ông.

Mặc lão phu nhân và mấy nhi tử thấy ông đang chống gậy đứng trước cửa, toàn bộ tỏ ra kinh ngạc.

Mặc Quân Duệ và Mặc Vân Phong hầu như là đồng thời chạy sang đó.

Vẻ vui sướng hiện rõ trong mắt hai người không nghi ngờ gì.

"Cha, người có thể đứng lên đi lại rồi ư?"

Trong lúc nói chuyện, hai huynh đệ đã một trái một phải đỡ lấy ông.

Lúc này Mặc Kình nào có tâm tư đáp lại lời của nhi tử, ông cũng không cậy mạnh, mặc cho hai nhi tử đỡ ông, ánh mắt cứ dừng lại trên tã bọc trong lòng lão thê.

"Đây là tôn nhi của ta?"

Mặc lão phu nhân thấy Mặc Kình có thể đứng lên, trong lòng cũng vui sướng.

Bà không có lập tức trả lời Mặc Kình, mà là hỏi ngược lại: "Lão gia, ông có thể đứng lên rồi, thật sự tốt quá đi."

"Cha, nương, Mặc gia chúng ta đúng là song hỷ lâm môn, Cửu đệ muội một lần sinh hai oa nhi cho Mặc gia, cha con cũng có thể đứng lên rồi." Nhị ca hưng phấn nói.

"Nhị ca nói không đúng, Cửu đệ muội sinh hai oa nhi, vốn chính là song hỷ lâm môn, cộng thêm phụ thân có thể đứng lên, nên là tam hỷ lâm môn mới đúng." Ngũ ca mỉm cười nhắc nhở.

"Lão Ngũ nói rất đúng, xác thực là tam hỷ lâm môn." Nhị ca biết mình nói sai, vội vàng sửa lại.

Nhìn mẫu tử bọn họ một xướng một hòa gạt mình sang một bên, Mặc Kình sốt ruột. "Mọi người đừng nói nữa, cho ta xem tôn nhi trước đi."

Lúc này Mặc lão phu nhân mới nhận ra, mình bế tôn nữ bảo bối về đây chính là cho Mặc Kình xem.

Bà dặn dò mấy nhi tử.

"Đưa cha các con về phòng trước."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK