Mục lục
Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi mấy huynh đệ bàn bạc kỹ lưỡng, âm thầm đưa hai người vào trong sơn động nơi các y sĩ dùng để dưỡng thương trước đó.

Mặc Cửu Diệp sớm đã có phòng bị với mấy người Nam Cương, mấy huynh đệ vừa mới ném người xuống đất, hắn lập tức tiến lên bắt đầu lục soát trên người bọn họ.

Có vẻ hai người này rất có tiền, tìm được trên người họ cả một ngàn lượng ngân phiếu.

Ngoại trừ cái đó ra, còn lại đều là mấy cái bình sứ to nhỏ khác nhau, không cần nghĩ cũng biết nhất định trong này là độc phấn.

Mặc Cửu Diệp lấy đồ đi, không cần lo lắng mọi người lại gặp nguy hiểm, hắn tiến lên hung hăng đá hai người mấy cước, khiến hai người Nam Cương kia lục tục tỉnh lại.

Sau khi bọn họ nhìn thấy bốn người với khí thế bất phàm trước mặt mình, cơ thể theo bản năng lùi về sau.

Căn bản Lục ca với Bát ca không cho bọn họ cơ hội phản ứng, tiến lên một bước, gắt gao đè hai người lại.

"Không muốn chịu đau thì đừng có lộn xộn.

Xác thực hai người Nam Cương cũng rất nghe lời, nghe Mặc Sơ Hàn hét to, một động cũng không dám động, tiếp tục ở đó làm chim cút.

Kỳ thật, trong lòng bọn họ đã bắt đầu nhanh chóng tính toán biện pháp chạy trốn.

Người Nam Cương lớn tuổi thấy người trước mắt không có động tác tiếp theo, con ngươi đảo quanh lập tức đưa tay vào trong người.

Kết quả, lại sờ này, lại sợ một khoảng không tĩnh mịch, mê dược bọn họ mang đến phòng thân đều bị người ta lục soát mang đi...

Mặc Cửu Diệp như cười như không tiến lên, cầm bình sứ tìm được trong lòng bọn họ.

"Là đang tìm cái này sao?" "Ách..."

"Cái này...

Hai người nhìn thấy đồ bảo vệ tính mạng của mình nắm trong tay người ta, chợt cảm thấy nhức đầu.

Mặc Cửu Diệp cười mỉa mai một tiếng, cất bình sứ vào trong ngực, lập tức nói thẳng: "Là ai phái các ngươi tới Doãn Thành?"

Trong lúc hắn hỏi, Mặc Sơ Hàn đã rút thắt lưng đặt lên cổ người Nam Cương lớn tuổi kia.

Người Nam Cương sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng, bọn họ cũng có võ công trong người.

Nhưng vừa rồi đã cảm giác được võ công của mấy người trước mắt hoàn toàn ở trên bọn họ, nhất là còn có Mặc Cửu Diệp, đây chính là chiến thân của vương triều Đại Thuận, bọn họ căn bản là không có tư cách động thủ.

Nếu như không thừa nhận thân phận mình là người Nam Cương, có thể còn có một con đường sống sót.

"Hảo hán tha mạng... Bọn ta là dân chúng vương triều Đại Thuận, không phải người Nam Cương đâu!"

Không thể không nói, vị người Nam Cương lớn tuổi này nói chuyện, thật đúng là nghe không ra khẩu âm gì, hoàn toàn giống như người vương triều Đại Thuận.

Cho dù như vậy, cũng không ai sẽ tin lời của hắn ta.

Đao của Mặc Sơ Hàn đặt trên cổ hắn ta lại giật giật, người Nam Cương đã có thể cảm giác được một tia lạnh lẽo, nếu đao kia động đậy nữa, chỉ sợ phải thấy máu.

"Hảo... Hảo hán tha mạng, ta thật sự không phải người Nam Cương."

Mặc Sơ Hàn khinh bỉ một tiếng: "Hừ! Chết đến nơi còn mạnh miệng, ta sẽ cho ngươi nếm thử tư vị sống không bằng chết."

Trong lúc nói chuyện, hắn ta đã dời đại đao trong tay đi vị trí khác, trực tiếp cắt đi một cái lỗ tai của người Nam Cương lớn tuổi. "Aaaaa... Người Nam Cương đau đến phát ra một trận kêu thảm thiết, lập tức đưa tay che vị trí đã không còn một lỗ tai, kinh hãi nhìn Mặc Sơ Hàn.

Mặc Sơ Hàn giờ phút này đã giơ đại đao lên, nhắm ngay tai kia của hắn ta.

Người Nam Cương thấy thế, không ngừng cầu xin tha thứ: "Hảo hán tha mạng... Ta sẽ nói những gì biết cho ngươi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK