Trong lòng Hách Tri Nhiễm hiểu rõ chuyện này nhưng nàng lựa chọn làm như vậy thì cũng đã suy nghĩ kỹ càng rồi.
Chưa kể đến Tạ gia là nhà mẹ đẻ của Nhị tẩu, từ lúc nàng và Mặc Cửu Diệp giải quyết hiểu lầm thì Hách Tri Nhiễm đã biết cả Tạ gia và Phương gia đều là những người hiểu lý lẽ.
Sau này chúng ta sẽ phải hòa hợp với nhau thật lâu trên con đường lưu vong, người nhà chăm sóc lẫn nhau còn hơn là gây chiến với nhau.
Huống chi đồ ăn thức uống của Phương gia và Tạ gia đều do Mặc gia cung cấp, cảm giác này hắn là không dễ chịu chút nào.
Khó khăn lắm mới có cơ hội kiếm được chút bạc, nếu như Hách Tri Nhiễm phát tiền lương keo kiệt bủn xỉn như để tượng trưng cho bọn họ thì sau này vẫn cần phải nhờ đến sự giúp đỡ của Mặc gia.
Đây cũng là thể diện mà Hách Tri Nhiễm vô hình muốn cho bọn họ.
Tạ Thiên Hải thấy Bành Vượng nói vậy thì cho là đó là chủ ý của hắn ta.
Ông ta kích động nhận lấy hai mươi lượng bạc.
Bành Vượng thấy vậy liền nhắc nhở: "Ta cũng không có lòng tốt chia bạc như vậy cho các ngươi, nếu không phải do Hách thị nói giúp thì e là ngay cả hình bóng thỏi bạc các ngươi cũng không được nhìn thấy đâu."
Bị nói như thế, Tạ Thiên Hải mới bừng tỉnh hiểu ra. Ông ta biết người Mặc gia có quan hệ tốt với Bành Vượng nhưng không bao giờ tưởng tượng được Bành Vượng lại có thể nghe lời Hách thị mà đồng ý chia bạc cho bọn họ.
Nghĩ đến đây, Tạ Thiên Hải chân thành chắp tay về hướng Hách Tri Nhiễm.
"Phần ân tình này của cháu, Tạ thúc xin ghi nhớ." Hách Tri Nhiễm vội vàng đáp lễ.
"Tạ thúc không cần khách khí, chúng ta sau này còn phải sống chung với nhau lâu dài, giúp đỡ nhau là lẽ thường tình."
Nói xong, Hách Tri Nhiễm nghiêng đầu nhìn người Phương gia mặt đầy ngưỡng mộ.
Nàng cũng lấy ra hai mươi lượng bạc giống vậy đưa vào tay Phương Truyền Châu.
"Phương thúc, đây là của các ngươi, cất đi nhé."
Phương Truyền Châu đã hiểu đại khái tình hình nên không nói nhiều như Tạ Thiên Hải.
Sau khi nói cảm ơn, người Phương gia đều nở nụ cười hài lòng trên khuôn mặt.
Còn lại 75 lượng, Hách Tri Nhiễm vốn không thiếu bạc nên nàng chỉ giữ lại 25 lượng tượng trưng thôi, còn lại năm mươi hai lượng thì đều cho Bành Vượng.
Bành Vượng vốn tưởng rằng có thể lấy được ba bốn mươi lạng là được rồi, nhưng hắn ta không ngờ Hách Tri Nhiễm lại hào phóng như vậy, cho hắn ta đến năm mươi hai lượng.
Số này tương đương với gần như toàn bộ số tiền số da sói mà cả nhóm quan sai bọn họ bán ra được.
"Đệ muội, số này?" Có phải hơi nhiều quá không.
Bản thân Bành Vượng cũng không biết từ khi nào mình bắt đầu coi tiền là rác rưởi, lúc bạc tới tay còn cảm thấy nhiều...
Hách Tri Nhiễm cười nói: "Bành đại ca là người tốt, không nói chúng tôi như phạm nhân, trong lòng mọi người đều biết những con sói này nếu huynh không đồng ý thì dù một con chúng tôi cũng không có được.
Cũng là bởi vì biết huynh là người tốt nên ta mới nghĩa cách cố gắng làm cho năm mươi con sói này tạo ra càng nhiều lợi nhuận càng tốt.
Như vật thì không những các huynh có thể kiếm thêm tiền mà các tù nhân chúng tôi cũng có thể kiếm được một ít, một mũi tên trúng hai con chim." Phải nói là lời của Hách Tri Nhiễm đã hoàn toàn lấy lòng được Bành Vượng.
Bành Vượng cầm bạc cười to: "Ha ha ha... Đệ muội đúng là hiểu chuyện mà, ngươi yên tâm, chỉ cần có huynh ở đây thì bảo đảm không để các ngươi trên đường chịu khổ."
Có Bành Vượng bảo đảm trước mặt mọi người, Hạch Tri Nhiễm đã không tốn công vô ích.