Trong mắt nàng ta rưng rưng nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ trong n.g.ự.c trượng phu.
"Tướng công, chúng ta đi cầu thủ vệ quan gia đi! Nếu còn chậm trễ ta sợ Hổ Đầu sẽ không ổn."
"Cầu cũng không được, vừa rồi ngươi không thấy có người vội vàng vào thành đi tìm thủ vệ quan sai rồi bị đánh một roi sao?"
"Chỉ là, bệnh của Hổ Đầu không chờ được nữa..." Phụ nhân nói xong đã bắt đầu nghẹn ngào.
Hách Tri Nhiễm ở trong xe ngựa có thể nghe rõ đối thoại của hai người, nàng xốc màn xe lên xuống xe, đi tới gần hai phu thê kia.
"Vị nương tử này, ta biết chút y thuật, nếu tin ta thì ta có thể giúp ngươi xem đứa nhỏ trước."
Hai phu thê trung niên thấy người nói chuyện là phụ nhân ăn mặc phú quý, trong mắt nhiều ít cũng có chút nghi hoặc.
Dù sao thời đại này thầy thuốc làm nghề y chữa bệnh đều là nam tử, bọn họ có nghi ngờ cũng không kỳ lạ.
Mặc dù trong lòng nghi ngờ nhưng vì tính mạng của đứa nhỏ, nam tử vẫn cảm kích nói: "Vậy làm phiền phu nhân."
Hách Tri Nhiễm tiến lên đầu tiên là sờ trán đứa nhỏ, sau đó lại bắt mạch cho đứa nhỏ.
"Đứa nhỏ chỉ là bị cảm lạnh bình thường, bởi vì không điều trị đúng lúc nên ảnh hưởng đến chức năng của phổi."
Nói trắng ra là đứa nhỏ này chắc chắn bị viêm phổi, chỉ là Đại Thuận còn chưa có danh từ viêm phổi này, Hách Tri Nhiễm chỉ có thể dùng những từ bọn họ hiểu để giải thích. ¬¬
Nàng vừa dứt lời, phụ nhân kia quỳ gối xuống trước mặt nàng.
"Phu nhân, cầu xin ngài cứu con của taI"
Hách Tri Nhiễm vội vàng nâng người dậy.
"Các ngươi đừng gấp, trên xe ta vừa hay mang theo thuốc chữa bệnh này, cho đứa nhỏ ăn vào trước đã."
Hách Tri Nhiễm nói xong quay người lên xe, lấy thuốc hạ sốt và thuốc điều trị viêm phổi ra khỏi không gian cho đứa trẻ.
Sau khi đổi hết sang thì đóng gói đưa cho phụ nhân, hơn nữa còn để nàng ta cho đứa trẻ ăn ngay lập tức.
Cùng lúc đó Hách Tri Nhiễm còn không quên hỏi hai phu thê nguyên nhân cửa thành vẫn chưa mở.
"Các ngươi có biết vì sao hôm nay cửa thành đến bây giờ vẫn chưa mở không?"
Nam tử kia giải thích nói: "Chắc là các ngươi từ bên ngoài tới? Không biết tình huống kinh thành cũng không có gì bất ngờ."
"Ồ? Rốt cuộc là làm sao?" Hách Tri Nhiễm làm ra bộ dáng vô cùng tò mò hỏi.
"Cửa thành không mở đã được ba ngày rồi, chúng ta đều là dân chúng xung quanh kinh thành, nếu không phải bởi vì đứa nhỏ này bị bệnh định đến thử may mắn thì cũng sẽ không chờ ở đây. Xem tình hình hôm nay e là cửa thành vẫn chưa thể mở."
Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp nghe nam tử giải thích xong, nhìn nhau một cái, trong lòng hai người đều có dự cảm không tốt.
Ba ngày cửa thành chưa mở chỉ có thể là bên trong xuất hiện vấn đề lớn.
Nhất là Hách Tri Nhiễm có hiểu biết rất nhiều đối với lịch sử cổ đại.
Xuất hiện loại tình huống này có khả năng nhất là có người bức vua thoái vị.
Hai người theo bản năng nhìn thoáng qua trên tường thành.
Mặc Cửu Diệp nhẹ giọng nói: "Xem ra thật đúng là xảy ra chuyện lớn, nếu không thủ vệ trên tường thành sẽ không nhiều như vậy."
Tuy Hách Tri Nhiễm không biết rõ tình huống nơi này bằng Mặc Cửu Diệp có thể nhìn ra một ít manh mối từ trạng thái thủ vệ trên tường thành.
Tất cả thủ vệ đều mặc khôi giáp, trong tay mỗi người là một cây thương lớn, hơn nữa sắc mặt mỗi người đều nghiêm trọng.
Trong nhận thức của nàng, thủ vệ cửa thành cũng không uy vũ như vậy, rất rõ ràng những người này chính là binh lính chính quy của Đại Thuận.