Mặc dù họ không ý định góp sức cho triều đình nhưng người ngoài cũng không rõ tâm tư của họ.
Vì vậy, về sau trên dưới Mặc gia sau này càng phải đề cao cảnh giác, việc đầu tiên cần làm chính là phải tự bảo hộ chính mình.
Thất ca nhìn khuôn mặt đầy cầu khẩn của bọn người Man Di này, hỏi Mạnh Hoài Ninh.
"Mạnh huynh đệ, bọn người này dự định xử lý như thế nào?"
Trên đường đi, Mặc Sơ Hàn đã kể cho Mạnh Hoài Ninh biết tình hình chung về những gì đã xảy ra ở đây.
Hắn ta biết bọn người Man Di này bị huynh đệ Mặc gia bắt giữ đều là bá tánh bình thường.
Đồng thời, hắn ta cũng biết cuộc sống của bọn người Man Di quả thực rất khó khăn, từ vẻ ngoài gầy gò của họ, có thể kết luận rằng bọn họ chắc chắn đang đói.
Người đáng thương tất có chỗ đáng ghét, Mạnh Hoài Ninh không phải không đồng tình với bọn họ, nhưng cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì khó có thể đảm bảo an toàn cho bá tánh Doãn Thành.
Lúc hắn ta đang nghĩ cách xử lý thì Hách Tri Nhiễm đã chữa trị xong một số người bị thương vết ở bên kia, lại được Bát tẩu áy náy trong lòng giúp đỡ dìu đi qua đây.
"Mạnh huynh đệ, Thất ca, Bát ca, sự việc xử lý như thế nào rồi?" Hách Tri Nhiễm hỏi.
Mặc gia hiện đã hình thành một nếp sống, đó là lấy phu thê Mặc Cửu Diệp ra làm đầu.
Khi Mặc Cửu Diệp ở nhà, bất kể mọi chuyện lớn nhỏ cũng đi tìm phu thê họ để thương lượng.
Vì vậy, họ thấy Hách Tri Nhiễm hỏi, liền sự việc tìm hiểu được kể đầu đuôi gốc ngọn ra hết.
Hách Tri Nhiễm nghe được mình đã g.i.ế.c c.h.ế.t nhân vật mấu chốt nhất thì cảm thấy phiền não trong lòng.
Dưới tình thế cấp bách, nàng không còn cách nào khác.
Thất ca thấy nàng lần lữa không phản ứng, vội lấy chiếc bình sứ nhỏ ra.
"Cửu đệ muội, muội xem, đây chính là thứ ta lục được trên người của người kia. Ta nghi ngờ trong đó có cổ trùng nên không dám mạo hiểm mở ra."
Thất ca biết Cửu đệ muội biết giải độc, thì hẳn là biết nhiều hơn về cổ độc, cái loại này giao cho nàng xử lý là cách làm để mọi người yên tâm nhất.
Hách Tri Nhiễm cầm lấy bình sứ, áp vào tai, lắc nhẹ vài cái.
Nếu thật sự có cổ độc ở trong đây, lại được tên cầm đầu đó nuôi, ngoại trừ Quỷ Lỗi cổ ra thì một khi chủ nhân chết, cổ độc sẽ không thể tiếp tục sống.
Nàng làm vậy để khẳng định thêm rằng nếu cổ độc đã c.h.ế.t thì nàng dùng phương pháp này để có thể nghe thấy tiếng va chạm nhẹ trong bình, ngược lại nếu cổ độc còn sống thì sẽ tự ẩn náu tránh được va chạm.
Kết quả thí nghiệm chứng minh, nàng nghe được là tiếng cổ độc va vào thành bình, vì thế nàng có thể kết luận cổ trùng đã chết.
Hách Tri Nhiễm nhẹ nhàng mở nút bình, đổ cổ độc bên trong vào lòng bàn tay.
Cổ độc có màu vàng nâu, nhìn bề ngoài có thể xác định đây là cổ độc được nuôi chưa trưởng thành hoàn toàn, bởi vì cổ sâu còn chưa trưởng thành nên Hách Tri Nhiễm không xác định được nó là loại gì.
Trước mắt hình thức cổ độc thì không thể sinh sản thêm cổ độc để đi hại người, cũng có nghĩa là, tên cầm đầu đó mới tập nuôi.
Tuy nhiên, điều này càng khẳng định thân phận của hắn ta là người Nam Tân Cương. "Thất ca, Bát ca, về sau chúng ta thật sự cần phải gia tăng đề phòng, để tránh có kẻ gây rối lại lẻn vào thôn Tây Lĩnh."
Suy nghĩ của nàng gần như trùng khớp với suy nghĩ của hai vị huynh trưởng, bất luận Nam Tân Cương hay người Man Di thì bọn chúng kiêng ky đều là người của Mặc gia.