Đã như vậy, tương lai rốt cuộc Nam Kì là sống hay chết, chỉ xem tạo hóa của chính hắn ta.
Nam Kì nghe xong lời nói phía trước của Nam Vũ, vốn tưởng rằng hắn ta tán thành mình rời khỏi, nhưng sau khi nghe thấy những lời phía sau, hắn ta lại không hiểu lắm.
“Tiên sinh nói vậy có ý gì?"
"Chẳng lẽ ngươi muốn c.h.ế.t ở nơi này sao?"
Lúc này Nam Vũ đã không còn lòng dạ vòng vo với hắn ta, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không muốn cho Nam Kì.
Hắn ta bước nhanh tới bên cạnh Nam Thụy, thì thầm: "Nhị ca kiên trì thêm một lát."
Hắn ta nói xong bèn chạy sang phía viện quân.
Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm tiến vào không gian, mục đích chủ yếu chính là tạm thời tránh né những ánh nhìn sẽ bị thu hút bởi tiếng s.ú.n.g b.ắ.n tỉa.
Sau khi không tìm được người, sự chú ý của những người đó sẽ nhanh chóng chuyển dời đến Tiết thừa tướng.
Bởi vậy, hai người tiến vào không gian cũng không phải lâu lắm thì đã đi ra.
Mục đích chủ yếu bọn họ đi ra chính là muốn lấy lệnh bài kia cho Nam Vũ.
Dù sao chỉ quân đội này chỉ nhận lệnh bài không nhận người, điều kiện tiên quyết Nam Vũ muốn khống chế bọn họ, chắc chắn phải là có được lệnh bài này trong tay.
Nói ra cũng là trùng hợp, hai người mới đi từ không gian ra thì thấy Nam Vũ đang về phía đại bộ đội.
Lúc này, bọn họ cũng không cần lo lắng vấn đề bị lộ, vì trên đường đã không nhìn thấy người nào nữa.
Hách Tri Nhiễm chờ ở phía xa, chẳng mấy chốc bóng hình của Mặc Cửu Diệp đi tới gần Nam Vũ, trong lúc đi qua đi lại, nhét lệnh bài vào trong tay hắn ta.
Đợi đến khi Nam Vũ phản ứng lại, bóng dáng của Mặc Cửu Diệp đã biến mất.
Nam Vũ nhận lấy lệnh bài không bao lâu, đại bộ đội đã xông tới, hắn ta giơ lệnh bài lên chỉ huy những người đó tiến về phía hoàng cung.
Mặc Cửu Diệp thừa dịp hỗn loạn dẫn Hách Tri Nhiễm vào hoàng cung.
Hai người đi thẳng đến cung Phượng Hi của hoàng hậu.
Hoàng hậu cũng là một trong những kẻ thù lớn nhất của Mặc gia, nhưng bà ta ngoài những việc làm với Mặc gia ra, nghiêm trọng hơn là họa loạn triều cương, tội danh như vậy, nhất định phải trải qua thẩm vấn nghiêm khắc của triều đình mới được.
Bởi vậy, hai người quyết định để bà ta sống thêm vài ngày, đợi đến khi tội danh của hoàng hậu được xác định toàn bộ, bọn họ mới tự tay lấy tính mạng của bà ta.
Bên hoàng hậu điều động rất nhiều người đi cửa hoàng cung giúp đỡ, thủ vệ của cung Phượng Hi buông lỏng hơn mấy ngày trước.
Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp nhảy qua tường cung trốn ở nơi không ai phát hiện, cũng không kinh động đến bất cứ người nào.
Lần này hai người tới đây chủ yếu là muốn xem thử hoàng hậu nỏ mạnh hết đà này biết Tiết thừa tướng c.h.ế.t sẽ làm ra hành động như thế nào.
Không thể không nói, có thể làm hoàng hậu của một nước, sau khi gặp chuyện, mức độ bình tĩnh tuyệt đối không phải phụ nhân bình thường có thể sánh bằng.
Hoàng hậu ngồi trên ghế phượng, sắc mặt u ám, ngón tay có một cái không có một cái gõ bàn trà bên cạnh, tỏ ra vẻ như có điều suy nghĩ.
Người ngồi phía dưới của bà ta là Tiết thừa tướng thật sự, lúc này lão già kia vẫn là một dáng vẻ đã ước tính trước mọi việc, dường như mọi thứ đều nằm trong tay ông ta.
Đám cung nhân quy củ đứng ở hai bên, đầu thấp đến nỗi đã không thể thấp hơn, cũng không dám thở mạnh.