“Bái kiến nhạc phụ đại nhân.”
Hách Uyên Minh vội vàng đỡ người đứng lên.
Nhưng ông vẫn nửa tin nửa ngờ khi đối mặt với khuôn mặt xa lạ này.
Không cần ông phải đặt câu hỏi, Mặc Cửu Diệp lấy cái khăn lau vạt áo cho Hách Uyên Minh nhanh chóng lau vài cái lên mặt, khôi phục gương mặt vốn có.
Tuy nữ tế nhà ông hàng năm chinh chiến bên ngoài nhưng Hách Uyên Minh vẫn từng gặp mấy lần.
Hiện tại người trước mặt ông không phải nữ tế thì là ai nữa!
"Nữ tế, đúng là ngươi rồi, Nhiễm Nhiễm vẫn ổn chứ?"
Nói đến nữ nhi của mình, Hách Uyên Minh không khỏi chảy nước mắt.
Mặc Cửu Diệp không biết vì sao khi nhìn thấy nhạc phụ quan tâm đến tức phụ nhà mình như vậy, hắn lại cảm thấy vui trong lòng.
Hắn đỡ Hách Uyên Minh ngồi lên ghế.
"Nhạc phụ, Nhiễm Nhiễm đi theo con chịu khổ, nhưng bây giờ đến Tây Bắc cuộc sống ngày càng ổn định, bây giờ nàng đã có thai, mấy tháng nữa sẽ sinh."
Về chuyện Hách Tri Nhiễm mang song thai, Mặc Cửu Diệp quyết định tạm thời giấu đi.
Dù sao tất cả mọi người đều cho rằng rất khó sinh đôi, tránh khiến cho cả nhà nhạc phụ lo lắng vô cớ.
Nghe nói nữ nhi mang thai, nước mắt Hách Uyên Minh lại không khống chế được chảy xuống.
"Từ nhỏ Nhiễm nhiễm đã bị ta và thê tử nuông chiều nên càng lớn càng kiêu, ta không sợ nàng phải chịu khổ chỉ cần Nhiễm Nhiễm vẫn tốt là được."
Mặc Cửu Diệp gặp nhạc phụ với mục đích chủ yếu là nhắc nhở ông chú ý đến hành động của Cửu vương gia, hắn biết không bao lâu nữa quản gia sẽ đưa y phục đến, chuyện hắn muốn nói tuyệt đối không được chậm trễ.
"Nhạc phụ, con vừa mới phát hiện Cửu vương gia cấu kết với một tên cổ sư Nam Cương, tên cổ sư kia cho hắn rất nhiều cổ trùng. Hôm nay Cửu vương gia sẽ nhân cơ hội tổ chức thọ yến mà hạ cổ trùng lên người các trọng thần, để nắm đại cục trong tay."
Nghe Mặc Cửu Diệp nói, Hách Uyên Minh lập tức ngừng khóc, ông khó tin hỏi lại.
"Cái gì? Con nói Cửu vương gia cấu kết với cổ sư Nam Cương?"
Mặc Cửu Diệp gật đầu nghiêm túc.
"Vâng, con đã tận mắt nhìn thấy, vô cùng chính xác. Con mạo hiểm tới đây để nhắc nhở nhạc phụ, nhất định đừng tin lời Cửu vương gia. Còn về hôn sự của đại cửu, xin nhạc phụ yên tâm, hiện giờ Ngọc quận chúa đã là người c.h.ế.t cho dù Cửu vương phủ không bại lộ thì nàng cũng không thể nào gả vào Hách gia."
Nghe được nhiều tin tức như vậy, Hách Uyên Minh kinh ngạc không thôi.
Không ngờ rằng chuyến này nữ tế đến kinh thành lại giúp ông hoá giải hai nguy cơ khó khăn.
Chẳng qua trong lòng ông vẫn còn nghi hoặc muốn hỏi.
"Nữ tế, Cửu vương gia mưu đồ điều khiển quần thần, vậy cổ sư Nam Cương chính là bằng chứng tốt nhất để bẩm tấu, không biết người này hiện đang ở chỗ nào? Còn Ngọc quận chúa c.h.ế.t có phải có liên quan đến con không?"
Ông suy nghĩ, ái nữ của Cửu vương gia đã chết, nếu như bị phát hiện chắc chắn sẽ gây ra sóng to gió lớn, vạn nhất chuyện này do nữ tế làm ông nhất định phải nghĩ cách giúp hắn trốn thoát.
"Nhạc phụ, con đã g.i.ế.c c.h.ế.t Ngọc quận chúa, loại nữ nhân lả lơi ong bướm này căn bản không xứng với đại cửu. Còn mục đích chính con vào kinh thành là để bắt tên cổ sư Nam Cương kia, hiện giờ mọi việc đã thuận lợi, người này đã bị mấy huynh đệ con đưa ra khỏi kinh thành."
Mặc Cửu Diệp cũng tin tưởng nhân phẩm của Hách Uyên Minh, nếu không lúc trước ông cũng không đồng ý cho Hách Tri Nhiễm xuất giá.