Cùng với đó là một loạt âm thanh thiết khí va chạm từ đáy giếng vọng lên, ngoại trừ những thứ đó, nương theo ánh sáng của đèn pin, còn có thể nhìn thấy mấy con côn trùng không rõ bay ra từ dưới giếng.
Mặc Cửu Diệp ôm lấy eo Hách Tri Nhiễm nhanh chóng lui ra phía sau, đồng thời trong miệng còn nhắc nhở: "Cẩn thận."
Hách Tri Nhiễm cũng phản ứng rất nhanh, nàng đoán những con côn trùng biết bay kia đều có độc, lập tức lấy một lọ thuốc diệt côn trùng từ trong không gian ra để xịt.
Côn trùng kia ngửi thấy mùi hương dị thường, giãy giụa trước mặt hai người vài cái liền rơi xuống đất.
Lại quan sát thêm một phen, thấy trong giếng không còn côn trùng bay ra, Mặc Cửu Diệp cùng Hách Tri Nhiễm mới trở lại chỗ cũ một lần nữa.
Mắt thấy cơ quan đã bị phá giải, hai người cuối cùng cũng có thể thoải mái đi xuống đáy giếng để xem xét.
Hách Tri Nhiễm cầm đèn pin chiếu xuống dưới đáy giếng, mắt thấy cái giếng này sâu ít nhất phải trên năm thước, hai bên tường đá trên sườn giếng được khảm mấy khối đá nhô ra.
Lại nhìn phía dưới cùng của giếng, mấy chục chiếc tên, mười mấy chiếc chủy thủ sắc bén.
Đây chính là cơ quan thao tác toàn bộ ám khí.
Ngoại trừ những thứ đó, còn có mấy con cóc khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
Nói là cóc, Hách Tri nhiễm cũng chỉ nhìn vào ngoại hình để phán đoán, bởi vì mấy con cóc này còn lớn hơn một vòng so với mấy con ếch trâu mà nàng từng thấy ở kiếp trước, hơn nữa trên người còn lộ ra các loại đường vân màu sắc.
"Chàng có biết những thứ này không?" Mặc Cửu Diệp gắt gao nhíu chặt mày, trầm giọng nói: "Đây là cóc bảy màu, nghe nói độc tính của thứ này rất lớn, độc mà rất nhiều người Nam Cương sử dụng đều đến từ m.á.u của con cóc bảy màu này."
Nghe được cái tên cóc bảy màu, Hách Tri Nhiễm bỗng nhiên cảm thấy chẳng có gì xa lạ.
Sau khi nàng phát hiện ra các tẩu tẩu trúng độc, trong quyển sách về độc thuật cổ kim mà nàng mua về có ghi lại, lúc ấy nàng cũng chỉ tùy ý lướt xem một chút.
Trong sách hình như có nói, m.á.u của cóc bảy màu hòa trộn với những dược liệu khác có thể điều phối ra thuốc giả chết, còn có thể chế ra thuốc mê tốt.
Cóc bảy màu thích hoàn cảnh âm u ẩm ướt, hơn nữa cái mà nó ăn bắt buộc phải là động vật có tính độc.
Tỷ như rắn độc cùng bọ cạp.
Có thể lấy rắn độc cùng với bọ cạp làm thức ăn, có thể thấy tính công kích của con cóc bảy màu này cũng rất mạnh.
Xem ra, mấy con cóc bảy màu này thật sự là thứ đồ tốt.
Trong lòng Hách Tri Nhiễm dâng lên xúc động muốn bắt mấy con cóc bảy màu này về cho mình, không quản đến việc bản thân có thể nuôi sống chúng nó hay không, chỉ cần rơi vào tay nàng, lúc nàng rảnh rỗi có thể lấy m.á.u chúng, có lẽ sau này có thể dùng được.
Có ý nghĩ này, ý thức của nàng liền tiến vào không gian, mua một cái lồng sắt, tính bắt toàn bộ mấy con cóc bảy màu này đi.
Trước mắt nơi mà nàng đang đứng là ở miệng giếng, còn cách mấy con cóc bảy màu kia một khoảng cách rất xa, nghĩ muốn sử dụng ý niệm để thu vào lồng sắt căn bản là không có khả năng.
Có thể tưởng tượng được trên người bọn chúng đều là độc, nàng cũng không dám mạo muội xông xuống giếng.
Xem ra, muốn bắt toàn bộ mấy con cóc bảy màu này vào trong lồng sắt, còn cần bảo bối Cơm Nắm của nàng ra tay mới được. Quả nhiên, tiểu gia hỏa kia vừa mới xuất trận liền lập tức thu phụ được mấy con cóc bảy màu kia.