Mặc Cửu Diệp gật đầu: "Ta quả thực có suy nghĩ như vậy."
"Chàng nghĩ như vậy quả thực không có vấn đề gì, nếu như mẫu phi của Nam Thụy thật sự có thể giải cổ, hắn liền có thể không bị người kia khống chế nữa, đến lúc đó ngược lại sẽ làm việc thuận tiện hơn một chút.
Hơn nữa, Nam Thụy đặt hi vọng giải cổ cho mẫu phi của hắn ta ở nơi này, tin chắc rằng sau này hắn ta cũng sẽ không truyền tin tức của Mặc gia ra ngoài, ngược lại có thể tạm thời chặn miệng hắn ta.
Chỉ có điều, chàng thật sự tin tưởng Nam Thụy như thế sao?" Đâu mới thật sự là vấn đề khiến cho Hách Tri Nhiễm phải suy nghĩ.
Dù sao thì nàng cùng nguyên chủ đều không đủ hiểu biết về con người của Nam Thụy, làm sao để phán đoán là địch hay là bạn còn phải cần Mặc Cửu Diệp tự mình Suy Xét.
"Ta cẩn thận cân thắc những gì mà Nam Thụy nói, trước sau những chuyện này đều không có mâu thuẫn, vì thế ta có thể kết luận rằng những lời hắn ta nói đều là sự thật.
Nhưng điều này cũng không loại trừ khả năng Nam Thụy cố ý làm như vậy để lấy lùi làm tiến, trước tiên không quan tâm tới việc lần này hắn ta tới Tây Bắc có mục đích gì, ta chỉ muốn nhân đây đạt được mục đích của ta trước.
Về phần chuyện sau này, chúng ta cũng chỉ có thể gặp chiêu nào đoán chiêu đấy."
Đối với những lời này của Mặc Cửu Diệp, Hách Tri Nhiễm hoàn toàn đồng ý.
Từ miêu tả của Nam Thụy về người thần bí kia có thể kết luận, hành động của người kia vô cùng quỷ dị, hơn nữa còn không dùng mặt thật để lộ diện, muốn tìm ra hắn ta, nhất định không dễ dàng. Bởi vậy, lần đi này của tam ca không nhất định sẽ có thu hoạch gì tốt, nếu như đã có manh mối để tìm kiếm người thần bí kia, bất luận ra sao bọn họ cũng không thể cắt đứt sợi dây này.
Hách Tri Nhiễm suy nghĩ trong chớp mắt rồi nói: "Mặc dù ta bằng lòng ra tay giúp đỡ giải cổ cho mẫu phi của Nam Thụy, cũng không thể dùng mặt thật để lộ diện."
Mặc Cửu Diệp tán đồng nói: "Quả thực là như thế."
Hách Tri Nhiễm không muốn dùng dung mạo thật để lộ diện thật ra rất đơn giản, nàng chỉ cần mua một ít đạo cụ, thêm với việc hóa trang, nhất định không một ai có thể nhận ra nàng.
"Đến lúc đó ta liền cải trang thành một vị lão giả, không nói chuyện hết mức có thể, thế nào?"
Mặc Cửu Diệp gật đầu: "Ừm, cứ quyết định như vậy đi, ba ngày sau ta đi thông báo cho Nam Thụy, cứ nói đã tìm được vị cao nhân giải cổ kia rồi."
Quyết định xong chuyện này, một đôi bích nhân triền miên một phen rồi mới nặng nề ngủ thiếp đi.
Giờ thìn hôm sau, có mấy vị quan sai tới nhà.
Bởi vì một ngày trước trong Doãn thành nháo ra một trận ô long vì bệnh đậu mùa, kế hoạch vốn dĩ là mời quan sai tới đây đo đạc đất hoang không thể thực hiện được.
Hôm nay Mạnh Hoài Ninh ngược lại để tâm tới chuyện này, từ sớm đã sai người qua đây.
Mặc Cửu Diệp dẫn những quan sai kia đi đo đạc trước, số lượng đất hoang không khác là mấy so với những gì bọn họ dự đoán, tổng cộng năm mươi mốt mẫu.
Lượng nước ở trên núi thì lại lớn, quan sai chỉ đo đạc xung quanh chân núi một phen, sau cùng quyết định phần núi từ thấp đến cao này đều bán cho Mặc gia, diện tích cũng cực kỳ có lệ, chỉ nói con số một trăm mẫu.
Một ngọn núi lớn như vậy chỉ có một trăm mẫu, Mặc Cửu Diệp tính thử thì ít nhất cũng phải trên ba trăm mẫu, có thể thấy trước khi những quan sai này tới đây, Mạnh Hoài Ninh đã dặn dò bọn họ rồi.