Ngũ ca nghe xong lời nói của Mặc Cửu Diệp, ánh mắt chuyển sự chú ý hướng về phía sau của hắn có hai bóng người.
Lúc này trời cũng đã sáng hơn một chút, dạ minh châu cũng không còn hữu dụng, Đại ca và Nhị ca bị tra tấn nhiều năm, thân thể có thay đổi rất nhiều, nhất thời hắn ta không nhận ra được.
Tuy nhiên, sau khi nghe Cửu đệ nói, Ngũ ca cũng có thể đoán được, người đứng sau hắn rất có thể là phụ thân và huynh trưởng. Vào lúc này, Nhị ca đã ôm phụ thân mình đến gần trước mặt Mặc Trọng Viễn.
“Ngũ đệ, nhanh mau đưa chúng ta ra xe ngựa.”
Nhị ca tuy thân hình có không được khỏe mạnh, nhưng giọng nói cũng không có biến hóa nhiều.
Khi Mặc Trọng Viễn nghe thấy giọng nói đã thất lạc từ lâu này, đôi mắt hắn chợt ươn ướt.
"Là Nhị ca phải không?"
“Huynh đây."
Đại ca lúc này cũng tới, hắn vòng qua Mặc Cửu Diệp và đi tới trước mặt Mặc Trọng Viễn, vỗ nhẹ vai hắn một cái: "Ngũ đệ, là huynh."
"Đại ca."
Tuy rằng Mặc Trọng Viễn còn chưa biết tình trạng của phụ thân mình như thế nào, nhưng từ giọng điệu của Cửu đệ có thể phán đoán được sự việc rất cấp bách, cho nên hắn ta cũng không quá quan tâm đến hai vị huynh trưởng của mình, chỉ là chào hỏi huynh trưởng, rồi đi tới hướng xe ngựa dẫn đường. Lúc đến gần trước xe ngựa, Ngũ ca dẫn đầu hỏi: "Cửu đệ, lão quỷ kia có phải là nên xử lí rồi phải không?”
Nhìn thấy cái lão già kinh tởm đó, Ngũ ca cảm thấy toàn thân khó chịu. Bây giờ Cửu đệ đã thành công giải cứu phụ thân và hai vị huynh trưởng, cuối cùng hắn không cần phải suốt ngày nhìn bộ mặt của Tư Manh tiên sinh nữa.
"Ngũ ca, chờ một chút, hiện tại đệ cũng không còn có thể khẳng định được lão ta còn có hữu dụng hay không."
Mặc Cửu Diệp lúc này không có ôm bất kỳ tâm lý may mắn nào, nhưng tình hình của phụ thân thật rất lo ngại.
Thay vì vội vã gấp rút quay lại thôn Tây Lĩnh, hắn muốn xem thử liệu Tư Manh tiên sinh ở đây có thể chữa khỏi cổ trùng của phụ thân hay không.
Vừa nói, Mặc Cửu Diệp sải bước lớn về phía trước, mở cửa xe ra, lôi lão Tư Manh tiên sinh đang như chó c.h.ế.t vào trong.
Sau đó hắn quay sang nói với Nhị ca: "Nhị ca, huynh cùng phụ thân ra xe trước nhé."
Nhị ca biết được, lúc này phụ thân hắn cần là một môi trường hoàn cảnh thoải mái hơn, so với việc bị hắn bế trên tay ở bên ngoài, phụ thân hắn trên xe ngựa sẽ thoải mái hơn.
Thế là hắn gật đầu nhẹ một cái, rồi bế phụ thân vào trong xe ngựa.
Ngũ ca nhìn thấy vậy cũng nhảy theo lên xe.
Mặc dù Tư Manh tiên sinh hàng ngày đều ngồi trên xe ngựa, nhưng với hận thù của huynh đệ Mặc gia, làm sao có thể để lão nằm ở đây thoải mái được?
Tuy vậy, nội thất trên xe ngựa lúc này đơn giản vô cùng, sau khi Ngũ ca đứng dậy, trước tiên hắn phải thu dọn lại một lần, trải chăn sang một bên, sau đó để Nhị ca nhẹ nhàng đặt phụ thân mình lên trên.
Đồng thời, hắn ta tỉ mỉ lấy một ít nước và thử cho phụ thân mình uống.
Bên ngoài xe ngựa, Mặc Cửu Diệp uống một ngụm nước, phun toàn bộ nước lên mặt của Tư Manh tiên sinh.
Vốn vẫn còn cảm thấy đang choáng váng trầm ngâm, lão hồ ly bỗng cảm thấy tỉnh táo hơn rất nhiều.
Vừa mở mắt ra, đã nhìn thấy bóng dáng thân hình cao lớn của Mặc Cửu Diệp đứng trước mặt mình, điều hiển nhiên là lão có chút không thể tin nổi.
"Ngươi... Ngươi là người hay là ma?”