Lúc này nhìn thấy Mặc Cửu Diệp, bọn họ liền nghĩ tới ý này.
Trước không nói đến chuyện Mặc gia có mấy người nam nhân, chi bằng việc hôm qua bọn họ náo loạn ra chuyện không vui với Thôi Huyện thừa, là đã có thể lấy chuyện này làm cớ bắt người.
Tới quan phủ rồi, có nhận tội hay không thì cũng không đến phiên bọn họ, như vậy, cũng có thể kết án sớm.
Mặc Cửu Diệp đã sớm nhìn rõ ý đồ của những quan sai này, sao hắn có thể theo ý bọn họ?
Vốn quan sai bắt người là vì ý đồ bất chính, sao mà có chứng cứ gì.
Nhìn lại mấy quan sai phía sau đến cùng mình, tổng cộng mới bốn người, đối phó loại người từng lên chiến trường này, chỉ sợ không có gì nắm chắc.
Ngay lúc quan sai cân nhắc đối sách, một đội quan sai chạy tới từ một đầu phố khác.
Một đội kia nhìn qua ít nhất cũng có sáu bảy người, gộp lại là có thể được hơn mười người.
Quan sai lập tức thấy yên tâm, hắn ta hô to về phía đồng bạn đang chạy tới: "Các ngươi mau đến đây, người đêm qua thương tổn Huyện thừa ở đây."
Ai ngờ, quan sai chạy tới này lại không đi hỗ trợ bắt Mặc Cửu Diệp, mà thở hổn hển thông báo cho đối phương.
"Mau, lập tức trở về nha môn, Huyện lệnh đại nhân tân nhậm đến rồi."
Tin tức này khá là đột nhiên, quan sai muốn bắt Mặc Cửu Diệp gánh tội nghe vậy đầu tiên là sửng sốt trong chớp mắt, lập tức gọi mấy người phía sau chạy tới huyện nha, hoàn toàn không rảnh mà quan tâm đến Mặc Cửu Diệp.
Quần chúng vây xem nghe nói có Huyện lệnh mới đến Doãn thành, cũng đều chạy đi xem náo nhiệt.
Nơi này trở nên quạnh quẽ trong nháy mắt.
Mặc Cửu Diệp cùng Hách Tri Nhiễm cũng muốn đi xem Huyện lệnh mới tới là thần thánh phương nào, nhưng mà, trước khi rời đi nơi này, bọn họ phải thu thập mấy kẻ Thôi gia không biết sống c.h.ế.t này một phen.
Chỉ thấy Mặc Cửu Diệp lại cầm lấy roi đánh xe, không nhanh không chậm đi về phía xe bò mà người Thôi gia đang ngồi.
Hôm qua Thôi Lí Chính và Thôi Minh Lâm đã lĩnh giáo sự lợi hại của người Mặc gia, lúc này nhìn thấy Mặc Cửu Diệp bước tới với vẻ mặt lạnh lùng, liền sợ hãi ngay lập tức.
"Người muốn làm gì, đừng bước qua đây." Thôi Minh Lâm nói một cách rụt rè.
Thôi Lí Chính thấy vậy, cũng theo bản năng mà lùi về sau.
Mặc Cửu Diệp không thèm phân bua, giơ roi lên lập tức quất về phía Thôi Lương.
Thôi Lương không né kịp, trong nháy mắt bị ăn mấy roi, đau đến mức hắn ta không chú ý đến hình tượng mà kêu lên thảm thiết.
Tiếp theo đó, cái roi của Mặc Cửu Diệp không nể nang gì quất vê hướng Thôi Minh Lâm.
Trước giờ ở trong thôn toàn là Thôi Minh Lâm ức h.i.ế.p người khác, làm gì có chuyện hắn ta chịu ấm ức như vậy chứ?
Hắn ta ăn liền mấy roi, liền lập tức có cảm giác m.á.u lên não.
Hắn ta lớn tiếng hét kêu gọi mấy người Thôi gia khác ở trên xe: "Xông lên, đều lên hết một lượt cho ta."
Thôi Lí Chính thấy vậy, cũng quên mất sự sợ hãi, đưa tay đẩy mấy người Thôi gia cùng lên vây đánh Mặc Cửu Diệp.
Đối diện với mấy người của Thôi gia, Mặc Cửu Diệp không hề nể nang, quất roi thật mạnh lên người của bọn chúng, hơn nữa dùng cách đánh kiểu cán ép, người Thôi gia chỉ còn cách bị động ăn đòn. Sau khi Thôi Lí Chính đẩy mấy người trong gia tộc lên, bản thân ông ta không cùng xông lên, mà vòng qua một hướng khác của xe bò đến cạnh Hách Tri Nhiễm.
Trong lòng ông ta hiểu rõ, căn bản bọn chúng không phải đối thủ của Mặc Cửu Diệp, cho nên cách tốt nhất chính là khống chế nữ tử đó, để dùng nàng uy h.i.ế.p đối phương.