“Mặc đại ca, Mặc đại tẩu.”
Giọng nói của Đường Minh Duệ mang theo chút nghẹn ngào.
“Trên người muội muội cả ta nổi mụn nước màu đỏ, ta mang nàng tới chạy chữa, không ngờ rằng nàng lại mắt bệnh đậu mùa....”
Hách Tri Nhiễm cũng không vội vàng nói chuyện, mà là cẩn thận quan sát tiểu cô nương ở đang được cậu ta ôm vào lòng.
Trên mặt của tiểu cô nương quả thực có rất nhiêu vết mẩn đỏ, nhưng vết mẩn đỏ kia cho dù có nhìn thế nào cũng không giống với bệnh đậu mùa.
Đốt phát ban của bệnh đậu mùa sẽ khá sâu, nhưng mụn nước ở trên mặt của tiểu cô nương này rõ ràng là chỉ nổi ở ngoài da.
Vì để thêm một bước xác thực phỏng đoán của bản thân, Hách Tri Nhiễm tiến lên mấy nước, ngồi xổm xuống trước mặt tiểu cô nương.
Nàng thử vươn tay đụng vào mụn nước trên mặt của tiểu cô nương.
Đường Minh Duệ cùng Mặc Cửu Diệp đồng thời có động tác.
"Nhiễm Nhiễm, nàng không thể chạm vào." Sau khi Mặc Cửu Diệp hét lớn một tiếng, liền tiến lên giữ nàng lại.
Còn Đường Minh Duệ lại ôm lấy muội muội dùng sức dịch người về phía sau: "Mặc đại tẩu, nguy hiểm."
Hách Tri Nhiễm trước tiên nói với Mặc Cửu Diệp: "Ta nghi ngờ bệnh mà nàng mắc phải không phải là bệnh đậu mùa."
Mặc Cửu Diệp kinh ngạc, hắn vừa rồi cũng đã nhìn thấy, đốt phát ban trên người của tiểu cô nương kia giống với lúc mình mắc bệnh đậu mùa, làm sao có thể không phải là bệnh đậu mùa cho được? "Nhiễm Nhiễm, nàng không mắc bệnh đậu mùa vậy thì là bệnh gì?"
"Ta hoài nghi nàng đang mắc bệnh thủy đậu."
"Bệnh thủy đậu?" Mặc Cửu Diệp cùng Đường Minh Duệ đồng thời phát ra nghi vấn.
Hách Tri Nhiễm chỉ có thể kiên nhẫn giải thích: "Triệu chứng của bệnh thủy đậu có điểm tương tự với bệnh đậu mùa, có điều lại không nghiêm trọng như bệnh đậu mùa, ta bảo đảm có thể chữa được."
Mặc Cửu Diệp hiểu rõ tức phụ nhà mình, từ trước đến nay nàng chưa từng nói lời mà nàng chưa nắm chắc.
Hách Tri Nhiễm cảm thấy lực đạo nắm tay mình đã được buông lỏng, liền lập tức giãy tay ra.
Nàng một lần nữa đi tới trước mặt của tiểu cô nương, ngón tay đeo găng tay chạm nhẹ vào mụn nước nổi lên khá rõ ở trên mặt của nàng ấy.
Trên mặt Hách Tri Nhiễm nhất thời nở nụ cười.
Từ vẻ mặt của nàng Mặc Cửu Diệp cùng Đường Minh Duệ có thể đoán ra được kết quả tốt.
Đường Minh Duệ nóng lòng hỏi: "Mặc đại tẩu, muội muội của ta không mắc bệnh đậu mùa có phải hay không?"
Hách Tri Nhiễm gật gật đầu: "Ừm, quả thực nàng ấy không mắc bệnh đậu mùa."
Dừng một chút, nàng lại tiếp tục nói: "Có điều loại bệnh này cũng sẽ truyền nhiễm đấy, nếu như được trị liệu thỏa đáng, về cơ bản sẽ không nguy hiểm đến tính mạng."
Đường Minh Duệ nghe được lời này của nàng, hắn ta liền thở phào nhẹ nhõm một hơi thật sâu.
Ngay vào lúc hắn ta đang chuẩn bị hỏi Hách Tri Nhiễm phương pháp điều trị, một vị lão đại phu từ cửa y quán đi tới.
Lão đại phu nhìn qua hẳn là có chút kiến thức, trên mặt mang một cái khăn che mặt, ông ta đứng ở chỗ cách xa bọn họ tầm năm sáu thước. "Vị tiểu nương tử này, ngươi không muốn sống nữa sao?
Lão phu xin khuyên ngươi một câu, cách bọn họ xa một chút đi, tránh làm hại chính mình."
Hách Tri Nhiễm biết, đối phương nói lời này là vì muốn tốt cho nàng.
"Ngài là đại phu ở nơi này sao?" Hách Tri Nhiễm đứng dậy, nhìn thẳng vào người ở sau.