Mặc Cửu Diệp từ chối nói: "Con còn có chuyện quan trọng phải giải quyết, sau này có cơ hội chắc chắn con sẽ dẫn Nhiễm Nhiễm cùng hài tử về quý phủ vấn an ngài và nhạc mẫu."
"Nếu đã như vậy, ta không giữ con lại nữa, con nhất định phải làm việc cẩn thận đấy, Nhiễm Nhiễm đang ở Tây Bắc đợi con trở về."
Thật ra Hách Uyên Minh muốn mời Mặc Cửu Diệp về nhà còn có mục đích khác.
Ông muốn cho Mặc Cửu Diệp cầm ít tiền trở về, lúc đó bọn họ đột ngột rời khỏi kinh thành, đến phút chót ông mới nghĩ ra cách cùng phu nhân tiễn đưa bọn họ, nên tiền bạc cho nữ nhi cầm theo không hề đủ.
Lần này nữ tế vào kinh, ông định cho hắn một ít bạc, đáng tiếc bình thường khi ra cửa, ông không có thói quen cầm theo ngân phiếu bên người.
Hôm nay gặp hắn, Hách Uyên Minh tự thấy xấu hổ, trên người ông chẳng có thứ gì giá trị để cho nữ tế cầm đi cả.
Nhưng Hách Uyên Minh không định bỏ qua như vậy.
"Nữ tế, các con đang ở chỗ nào Tây Bắc?"
Về chuyện này, Mặc Cửu Diệp lại không nghĩ nhiều.
Người ta quan tâm nơi nữ nhi ở cũng không đáng trách, lúc trước hắn từng đề nghị Hách Tri Nhiễm viết thư nhà báo bình an nhưng Hách Tri Nhiễm lo lắng vấn đề thân phận hiện giờ sẽ có ảnh hưởng với người nhà, không muốn mang đến phiền phức không cần thiết cho người nhà, bởi vậy nàng nhẫn nhịn chịu đựng không viết thư gửi về.
Bây giờ đã gặp nhạc phụ, nói ra lời thì chỉ có ông và hắn biết, ai cũng không bắt được nhược điểm của bọn họ, nên tất nhiên Mặc Cửu Diệp sẽ nói rõ địa chỉ.
"Nhạc phụ, bây giờ chúng con đang sống ở thôn Tây Lĩnh tại Dõan Thành Tây Bắc."
Hách Uyên Linh nhắc lại vài lần trong lòng, nhớ được địa chỉ sau đó cùng Mặc Cửu Diệp một trước một sau ra khỏi phòng.
Hách Uyên Minh là khách mời nên đương nhiên có thể đường đường chính chính ra khỏi phủ, Mặc Cửu Diệp thì ngược lại, hắn thi triển khinh công vượt tường rời đi.
Trước mắt hắn đã khôi phục lại gương mặt vốn có, vì đề phòng người quen nhận ra, hắn vừa rời khỏi vương phủ thì ngay lập tức đi tới chợ gần nhất mua một cái mũ rơm đội trên đầu.
Ra khỏi thành rất thuận lợi không có chuyện gì đặc biệt phát sinh, thủ vệ cửa thành không hề nghi ngờ.
Mặc Cửu Diệp dùng tốc độ nhanh nhất để đi đến nơi hội họp lại với hai vị huynh trưởng.
Lúc này Tư Manh tiên sinh vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, dẫn theo một người như vậy đi cũng không tiện, mấy huynh đệ quyết định tạm thời sẽ ở lại nơi này.
Có Mặc Cửu Diệp, Ngũ ca có thể an tâm ra cửa mua nguyên liệu nấu ăn, buổi tối bọn họ muốn ăn đơn giản một chút.
Ngũ ca vừa rời đi, không biết là do thể trọng của Tư Manh tiên sinh đặc thù hay vì nguyên nhân khác mà thời gian hắn ta tỉnh lại lâu hơn hẳn một ngày so với dự kiến.
Lúc này Mặc Cửu Diệp đang lo cho nhạc phụ, không biết ông cầm theo cổ trùng vào cung bẩm tấu thì Thuận Vũ Đế có tin lời ông nói hay không.
Đúng lúc này, tiếng Lục ca truyền tới.
"Cửu đệ, đệ mau tới đây."
Mặc Cửu Diệp nghe được tiếng Lục ca gọi vội vàng thu hồi suy nghĩ, quay lại phòng trông coi Tư Manh tiên sinh.
Tư Manh tiên sinh mở to hai mắt nhìn Lục ca. "Ngươi là Mặc Cẩn Niên?"
Lục ca hừ lạnh một tiếng: "Hừ, không ngờ tới có phải không, chúng ta lại gặp mặt bằng cách này."
Trong lúc trúng cổ, tuy không biết mấy năm đã xảy ra chuyện gì.