Không thể không nói, không gian của nông trường này đúng là thần kì, lương thực cùng rau củ được trồng đều phát triển rất cao lớn.
Cây ăn quả ở trên núi cũng đã cao hơn rất nhiều, nhìn từ xa thấy xanh tốt cả một mảng.
Bò dê ở trên đồng cỏ thích thú chạy nhảy, ngay cả những con la vừa mới được đưa vào cũng đã nhanh chóng thích nghi với cuộc sống ở nơi này, thảnh thơi lăn lộn trên mảnh đất trống.
Cảnh tượng như vậy đối với Hách Tri Nhiễm cùng Mặc Cửu Diệp mà nói, chính là sự tồn tại của thế ngoại đào nguyên.
Trải qua một ngày vui vẻ trong không gian, cuối cùng cũng đã tới giữa đêm.
Hách Tri Nhiễm cùng Mặc Cửu Diệp tự mình thay y phục dạ hành rồi rời khỏi lều trại.
Vốn dĩ không có mục tiêu chính xác, Mặc Cửu Diệp bế ngang Hách Tri Nhiễm sử dụng khinh công để tùy ý xuyên qua chung quanh.
Thật lâu sau đó, tầm mắt của bọn họ đều dừng lại trên một chiếc thuyền hoa đèn đuốc sáng trưng trên mặt hồ.
Ở phía xa còn có thể nghe được âm thanh đàn hát nhảy múa trên thuyền hoa.
Thuyền hoa thong thả chạy trong hồ, mắt thấy khoảng cách so với bờ áng chừng tầm một cây số.
Vì để xác định trên thuyền có đại nhân vật mà bọn họ đang hiếu kỳ hay không, Hách Tri Nhiễm quyết đoán mua một chiếc kính viễn vọng nhìn đêm.
Không thể không nói, trình độ khoa học cùng với hiệu quả mạnh mẽ của loại kính viễn vọng nhìn đêm này thật đúng là bá đạo. Hách Tri Nhiễm chỉ là tùy ý nhìn một vòng, ánh mắt liền dừng lại ở vị trí trung tâm trên tầng hai của thuyền hoa, nơi đó có hai nam nhân đang ngồi.
Dáng vẻ của một người trong đó trông khoảng ngoài ba mươi, làn da trắng nõn, lông mày nhướng lên, cảm giác đầu tiên đem đến cho người nhìn không được tốt lắm.
Từ một thân phục sức đẹp đẽ quý giá của hắn ta mà phán đoán, người này rất có thể chính là đại nhân vật gì đó ở trong lời của tổng quản ở bến tàu.
Trong lòng người này ôm một nữ tử ăn mặc cực kỳ hở hang, tay cầm chén rượu, nheo mắt sắc nhìn chằm chặp vào những vũ cơ đang khiêu vũ.
Mà nam tử còn lại ngồi bên cạnh, cả mặt bị râu quai nón bao phủ, dáng người gầy yếu, tóc tai tựa như cố ý mà tán loạn ở hai bên, chặn mất nửa khuôn mặt.
Dưới kính viễn vọng, Hách Tri Nhiễm căn bản không nhìn rõ dung mạo của người này.
Cả hai người này đối với Hách Tri Nhiễm mà nói đều vô cùng xa lạ.
Mặc Cửu Diệp nhìn thấy nàng cầm vật gì đó trong tay liền hỏi: "Đây là vật gì?"
Hách Tri Nhiễm trực tiếp đưa kính viễn vọng cho hắn.
"Ánh mắt nhắm vào ngay nơi này, chàng thử xem."
Nàng cảm thấy thao tác thực tế sẽ càng tiện hơn so với việc nàng giải thích, thuận tiện để cho Mặc Cửu Diệp nhìn thử, xem hai người kia có quen thuộc hay không.
Hách Tri Nhiễm chăm chú nhìn vào Mặc Cửu Diệp, thấy đôi lông mày vốn dĩ đang thả lỏng của hắn trong nháy mắt cau lại thành hình chữ xuyên.
Từ biểu tình của Mặc Cửu Diệp không khó để nhìn ra, hắn nhất định biết hai người kia, hoặc là cũng biết một trong số đó.
Nàng vội vàng hỏi.
"Bọn họ là ai?"
Mặc Cửu Diệp cũng không lập tức trả lời, mà là tiếp tục nhìn thêm một lát nữa, sau đó mới thu hồi lại kính viễn vọng. "Là Nam Hằng."
"Nam Hằng?"
Hách Tri Nhiễm tiếp tục hỏi: "Vậy người còn lại chàng có quen không?"
Mặc Cửu Diệp cau mày: "Thân hình nhìn quen mắt, có điều hiện tại ta không dám xác định."
Hách Tri Nhiễm đánh giá bốn phía một phen, nhỏ giọng nói: "Không bằng chúng ta đi lên trên thuyền hoa nhìn xem."