Đánh mấy cái, gương mặt Tư Manh tiên sinh đã biến dạng nghiêm trọng, căn bản không thể nhìn ra khuôn mặt ban đầu.
"Mặc Cửu Diệp, ngươi muốn ta đồng vu quy tận với phụ thân và huynh trưởng của ngươi sao?"
Sau khi Tư Manh tiên sinh nói ra những lời này, rất nhanh đã ý thức được điều không đúng.
Huynh đệ Mặc gia cũng phản ứng cực nhanh, nghe ra điểm mấu chốt trong câu nói của hắn ta.
Lục ca đã ngừng xe ngựa, mở cửa buồng xe, căm tức nhìn Tư Manh tiên sinh.
“Nói mau, ngươi đã làm gì phụ thân ta?”
Ngũ ca cũng nhanh chóng đi đến, thân thể cao lớn của hai huynh đệ đứng chắn ở cửa buồng xe, nhìn chằm chằm vào Tư Manh tiên sinh.
Mặc Cửu Diệp cũng vậy, quả đ.ấ.m vốn đã giơ lên thật cao lập tức dừng ở đỉnh đầu, không rơi xuống, chính là muốn chờ hắn ta trả lời.
Tư Manh tiên sinh thấy dáng vẻ mấy huynh đệ khẩn trương như vậy, trong lòng hối hận vì tự mình nói bậy, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nếu đã nói ra, hắn ta cũng hiểu rõ bản thân tiếp tục tranh cãi cũng không có ý nghĩa gì, biết đâu còn có thể lợi dụng Mặc Kình để bàn điều kiện với mấy huynh đệ Mặc gia.
"Không sai, đúng là Mặc Kình trúng cổ của ta. Các ngươi biết rồi thì làm được gì nào? Nếu ta không nói ra tung tích của ông ta, thì cho dù các ngươi có đi mòn gót chân cũng không tìm được. Ha ha ha ha ha..."
Tư Manh tiên sinh quyết định trong lòng, không hiểu sao rất sung sướng, lớn tiếng cười đắc ý. Huynh đệ Mặc gia nhìn thấy dáng vẻ đó của hắn ta, thì muốn đánh lắm, chẳng qua hắn ta cậy vào bọn họ vì lo lắng cho tánh mạng của phụ thân nên không dám g.i.ế.c hắn †a mà thôi.
Trừ cái này ra, ý đồ uy h.i.ế.p trong đó không đáng nói đến. Tóm lại, hành động của Tư Manh tiên sinh, khiến cho huynh đệ Mặc gia hết sức khó chịu.
Bọn họ khó chịu thì hậu quả chỉ có một, đó chính là đánh hắn ta một trận tơi bời nhưng điều kiện tiên quyết là phải giữ lại tánh mạng của hắn ta.
Vừa rồi là Mặc Cửu Diệp đánh, lần này đổi thành Lục ca.
Chỉ thấy hắn ta nắm vào bên cạnh, nhún người một cái đã nhảy lên sàn xe, ngay sau đó xách cả người Tư Manh tiên sinh lên vứt xuống đất.
Ngũ ca thấy vậy cũng không nhẫn nại thêm nữa, nhấc chân đá thật mạnh vào người Tư Manh tiên sinh.
Huynh đệ Mặc gia đều xuất thân từ nhà binh, cho nên hiểu rất rõ đánh vào chỗ nào là đau nhất mà lại không mất mạng.
"A... A... A... Các ngươi sẽ trả giá thật lớn cho việc làm ngày hôm nay..."
Thấy hai vị huynh trưởng đánh Tư Manh tiên sinh tơi bời, nhưng Mặc Cửu Diệp cũng không hề có ý định ngăn cản.
Một mặt là hắn tin tưởng hai vị huynh trưởng có chừng mực, quan trọng nhất chính là hắn biết rõ Tư Manh tiên sinh muốn thúc giục bản mệnh cổ, thì hắn ta cần phải tĩnh tâm lại.
Trước mắt, hắn ta đang bị đánh, căn bản không thể tĩnh tâm được, cho nên hắn ta không thể nào thúc giục bản mệnh cổ.
Đúng là Ngũ ca và Lục ca tự có chừng mực nhất định, cảm giác lửa giận đã giảm bớt liền dừng tay.
Lúc này cơ thể Tư Manh tiên sinh đã nằm gục trên đất giống như một bãi bùn nát vậy.
Đừng nói cơ thể hắn ta bị trói không nhúc nhích được, cho dù là thời điểm hoạt động tự do, bị đánh thành như vậy, hắn ta muốn đứng lên cũng khó khăn.
Tuy nhiên Mặc Cửu Diệp không dám buông lỏng, lúc nào cũng quan sát nhất cử nhất động của hắn ta, đồng thời luôn cầm s.ú.n.g gây mê trong tay, một khi đối phương có phản ứng gì không đúng, hắn sẽ lập tức nổ súng.