Tính tới tính lui, cho dù là cưỡi ngựa hay là ngồi xe ngựa, ít nhất cũng phải mất ba tháng.
Như vậy tính ra, thời gian ba tháng mà bọn họ nói cũng hợp lý.
Nam Thụy không ngờ được, sau ba tháng liền có thể giúp mẫu phi giải cổ.
Tuy nói thời gian này có hơi vội vã, có thể liên hệ với vị cao nhân kia đã là vô cùng may mắn, hắn không thể bởi vì vấn đề thời gian mà rối rắm được.
Nam Thụy đứng lên, ôm quyền hướng về phía Mặc Cửu Diệp: "Ta lập tức khởi hành lên đường hồi kinh."
Mặc Cửu Diệp nhướng mày, cười như không cười hỏi: "Ngươi không dẫn bát ca của ta cùng trở về, không lo lắng bị cái người cao nhân gì đấy phát hiện ra manh mối sao?"
"Cái này... Nam Thụy có chút chần chờ, có điều hắn ta vẫn nói ra suy nghĩ trong lòng: "Nếu như tin tức hôm nay ngươi mang đến cho ta là không thể liên hệ được với vị cao nhân kia, ta còn muốn thỉnh cầu Mặc Sơ Hàn theo ta hồi kinh.
Hiện giờ đã liên hệ được với vị cao nhân kia rồi, thời gian ba tháng, dù thế nào ta cũng có thể ứng phó được."
Chỉ cần cổ độc trong người mẫu phi của hắn ta được giải trừ, sau này hắn ta sẽ không còn bị người khác khống chế nữa, tương lai cho dù có mang theo mẫu phi mai danh ẩn tích cũng sẽ không tham dự vào đống việc ngươi lừa ta gạt ở trên triều đình nữa.
Những lời sau này, Nam Thụy cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng một chút, đây là mục tiêu lớn nhất hiện tại của hắn ta, có điều muốn thực hiện được mục tiêu này, hắn ta còn cần phải bỏ ra nỗ lực rất lớn. Nếu Nam Thụy đã giải thích hợp lý như vậy, Mặc Cửu Diệp cũng tạm thời thu hồi lòng nghi ngờ.
"Vậy thì, ba tháng sau, chúng ta ở nơi này cung kính chờ đợi Thụy Vương cùng Đức phi nương nương."
Dứt lời, Mặc Cửu Diệp liền dẫn theo Hách Tri Nhiễm rời khỏi tửu lâu.
Nói là rời khỏi tửu lâu, nhưng hai người lại chẳng hề đi xa.
Bọn họ muốn tận mắt nhìn thấy Nam Thụy cùng toàn bộ những người mà hắn ta dẫn tới rời khỏi kinh thành, mới có thể yên tâm được.
Nam Thụy cũng không làm cho bọn họ thất vọng, sau khi Mặc Cửu Diệp cùng Hách Tri Nhiễm vừa mới rời đi, hắn ta liền triệu tập tất cả thuộc hạ cùng nhau rời khỏi Doãn thành.
Mãi cho tới khi bóng dáng của đoàn người Nam Thụy biến mất khỏi tầm mắt, Mặc Cửu Diệp mới lên xe la về nhà.
Chuyện khó giải quyết cuối cùng xem như đã xong, cuộc sống của Mặc gia lại khôi phục quỹ đạo thông thường.
Bát ca mỗi ngày sáng sớm tới nha môn làm việc, ngũ ca cùng ngũ tẩu bận rộn chăn nuôi đàn thỏ.
Hiện giờ hai phu thê ngũ ca đã quen tay với việc chăn nuôi đàn thỏ, mỗi này đều bận rộn kinh khủng.
Thậm chí còn phát hiện ra mấy con thỏ mẹ đã mang thai, nên đã nhốt bọn chúng vào mấy cái lồng sắt đơn độc rồi chăn nuôi tỉ mỉ.
Cơm Nắm mỗi ngày ngoài việc quấn quít làm nũng bên cạnh chủ nhân, thỉnh thoảng cũng sẽ đi lên núi chạy nhảy, nhưng đa số thời gian vẫn là ở trong đám thỏ để lập ra quy củ cho bọn nó.
Có sự gia nhập của Cơm Nắm, mỗi lần hai phu thê ngũ ca đi quét tước chuồng thỏ đều vô cùng thuận tiện, căn bản không cần lo lắng đám thỏ này sẽ chạy ra ngoài.
Bởi vì Cơm Nắm ra lệnh một tiếng, toàn bộ thỏ con đều sẽ tựa vào vách lồng sắt đứng im không nhúc nhích._ - "¬ Đường Minh Duệ bên kia cũng gửi tới tin tức chính xác, đoán chừng trước lúc đón năm mới sẽ đi tới mấy thành trì khác để bán một lô con rối nhung.