Nếu không phải Hách Tri Nhiễm cứu sống Chu Lão Bát, Lý Hổ cũng sẽ không bị đưa tới nha môn.
Vốn dự tính đem bản thân đưa cho Lý Hố, có thể đối lấy chút đãi ngộ hơn người xung quanh.
Kết quả, tất cả chuyện này đều bị tiện nhân Hách Tri Nhiễm làm xáo trộn.
Nghĩ thế, Lý Nhu Nhi gắt gao nắm chặt hai nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi dùng âm thanh chỉ mình có thể nghe thấy nói:
"Hách Tri Nhiễm, ta nhất định sẽ khiến ngươi không được c.h.ế.t tử tế".....
Trong phòng bếp ở phía sau nhà trọ, đã thoang thoảng truyền ra mùi hương của đồ ăn.
Hách Tri Nhiễm tự mình làm món xương sườn kho tàu đã xong xuôi, lấy được sự thổn thức từ mọi người xung quanh.
Mặc Hàm Nguyệt nghịch ngợm mở to mắt sùng bái nhìn Hách Tri Nhiễm.
"Cửu tẩu, lần đầu tiên trong cuộc đời muội mới thấy được người có thể nấu xương cốt thành món mỹ vị như thế, muội quá ngưỡng mộ tỷ".
Hách Tri Nhiễm đã phát hiện ra, vị tiểu cô thiên chân vô tà này của nàng, đã biến thành fan cuồng của nàng.
"Cách thức món này cũng giống như hầm thịt gà, chỉ là trước đây chúng ta sinh hoạt dư giả, không nghĩ tới việc muốn ăn xương cốt thôi".
Hách Tri Nhiễm nói không sai chút nào, cho dù là sách cổ ghi lại hay là kí ức của nguyên chủ, ở thời đại này những gia đình phú quý một chút cũng đều sẽ không mua những thứ xương cốt này để ăn.
Cũng bởi vậy, những người xuất thân từ gia đình giàu có không hề biết xương sườn ăn ngon cũng không có gì là lạ.
Mặc lão phu nhân nhìn Cửu nhi tức, bỗng thấy trong lòng chua xót.
Nàng cũng đã từng là bảo bối được chiều chuộng trong lòng bàn tay hai vợ chồng nhà họ Hách, không chỉ phải theo nhà chồng đi lưu đày sau ngày tân hôn, mà nhanh như vậy đã học được cách chi tiêu tiền bạc, thật đúng là làm khó nàng.
Hách Tri Nhiễm không hề biết tâm tư trong lòng bà bà, múc một chén thịt xương sườn kho tàu mong mỏi bấy lâu giao cho một vị chị dâu, để nàng ấy đặt lên trên bàn cơm.
Còn lại những việc khác, đều do Mặc lão phu nhân làm chủ nhà đến phân phối.
Từ trước đến nay Mặc lão phu nhân đều làm người công bằng, đối với nhà họ Phương và nhà họ Tạ đều đối xử bình đẳng, đồ ăn căn cứ theo lượng người mà chia phần.
Chỗ nhóm quan sai bà cũng không hề keo kiệt, rốt cuộc có quan hệ tốt với quan sai, trên đường cũng ít bị khó xử.
Trừ cái này ra, các tẩu tử luôn muốn để cho cửu đệ và cửu đệ muội nhanh chóng tăng cường tình cảm, nên toàn lực thúc giục Hách Tri Nhiễm mang theo đồ ăn cho hai người đi đến chỗ Mặc Cửu Diệp cùng ăn cơm với hắn.
Hách Tri Nhiễm cũng không phải kiểu người có tính tình ngượng ngùng, từ sau khi nàng xuyên đến nơi này, tự cảm thấy ở chung với Mặc Cửu diệp còn khá hài hòa, chỉ ăn cơm riêng với nhau mà thôi, cũng không tính là chuyện gì.
Nhìn thấy đồ ăn thơm ngào ngạt được bê vào nhà, trong lòng Mặc Cửu Diệp hiểu rõ, trên đường lưu đày có thể ăn được cơm canh tốt như vậy, tất cả đều là công lao của Hách Tri Nhiễm.
Trước khi động đũa, hắn nghiêm túc nói một câu.
"Cảm ơn nàng đã làm mọi thứ vì nhà họ Mặc".
Lời cảm ơn bất thình lình khiến cho Hách Tri Nhiễm đơ ra trong chớp mắt.
"À... Chúng ta đều là người một nhà, ta thích nương cùng các vị tẩu tẩu, còn có tiểu cô nữa, cho nên cam tâm tình nguyện làm những việc này".
Chỉ là vì thích các nàng thôi sao?
Không biết vì cái gì, Mặc Cửu Diệp nghe xong Hách Tri Nhiễm nói, điều đầu tiên nghĩ đến chính là nghi vấn này.