"Chúng ta nói rồi đó, chờ thương thế của ta dưỡng tốt, nhất định nàng phải đưa cho ta một cây s.ú.n.g máy."
Hách Tri Nhiễm không nghĩ tới, tên nam nhân này yêu thích vũ khí trong không gian của nàng đến vậy, lúc nói chuyện giọng nói cũng trở nên có chút ngây thơ.
Trong lòng cảm thấy buồn cười, đồng thời nàng tiếp tục mang tới một cây s.ú.n.g b.ắ.n tỉa.
"Cái này gọi s.ú.n.g b.ắ.n tỉa, đặc điểm của s.ú.n.g b.ắ.n tỉa chính là vô cùng chính xác, tầm b.ắ.n xa, tương đối thích hợp sử dụng để ám sát tầm xa."
Ngay sau đó, nàng lại lấy tới một cây s.ú.n.g lục tinh xảo.
"Cái này thích hợp mang theo bên người, cực kỳ thích hợp dùng để phòng thân."
"Còn có cái này, là s.ú.n.g thuốc mê, có thể khiến con người tạm thời mất đi ý thức, trường hợp muốn giữ lại mạng người sẽ dùng nó."
Mặc Cửu Diệp càng nghe càng cảm thấy hứng thú, những vũ khí này nếu lúc trước đặt ở trên chiến trường, làm sao có thể c.h.ế.t nhiều huynh đệ như vậy.
Chỉ có điều là, trong lòng hắn rất rõ ràng, những vũ khí này của Hách Tri Nhiễm quá mức nghịch thiên, không thích hợp đưa ra ánh sáng.
Nhất là hiện tại hắn đã không còn là hộ quốc công, sau này chiến trường cũng không liên quan đến hắn.
Tuy nhiên, Hách Tri Nhiễm có những thứ này trong tay, vấn đề an toàn của nàng sẽ được bảo đảm hơn rất nhiều.
Xem xong những thứ này, Hách Tri Nhiễm vui mừng phát hiện một hộp lớn, bên trong chứa mười trái lựu đạn.
Nàng cũng không biết ai đã bỏ những thứ này vào phòng y tế, nếu không đối phó với những hắc y nhân kia cần gì phiền phức như vậy.
Thật may nàng và Mặc Cửu Diệp đều là hữu kinh vô hiểm.
Dù sao đi nữa, trong không gian lại có thêm một loại vũ khí uy lực cực mạnh, đối với Hách Tri Nhiễm mà nói cũng là chuyện tốt.
Không biết tương lai còn phải đối mặt với bao nhiêu tình huống ngoài ý muốn, sớm muộn gì cũng phải dùng đến.
Nàng lấy một trái l.ự.u đ.ạ.n cho Mặc Cửu Diệp xem.
"Cái này gọi là lựu đạn, trên bề mặt có 4000 viên bi thép, khi nổ tung, 4000 viên bị thép sẽ lập tức giống như tiên nữ tán hoa vậy, b.ắ.n tán loạn ra bốn phía, có thể tiêu diệt địch nhân chỉ trong một cái chớp mắt."
Mặc Cửu Diệp không cần nghĩ cũng biết, đây là một loại vũ khí quần công.
Bây giờ hắn chỉ hận thương thế trên người không thể lập tức khôi phục, sau đó sẽ đi trải nghiệm uy lực của những vũ khí này.
Nghĩ đến những vết thương trên người, thật lòng Mặc Cửu Diệp cảm thấy rất may mắn vì có Hách Tri Nhiễm bên cạnh, nếu không, bây giờ cũng không biết hắn còn sống hay không.
Trong lúc hắn đang thầm cảm kích Hách Tri Nhiễm, bỗng nhiên cảm thấy bụng dưới quặn thắt.
Hắn thấy Hách Tri Nhiễm ôm một hộp l.ự.u đ.ạ.n đi ra ngoài, liền cố hết sức đứng dậy.
Lúc Hách Tri Nhiễm quay lại, liền thấy Mặc Cửu Diệp đang dùng khuỷu tay chống nửa thân trên lên.
Nàng vội bước tới: "Ta đã nói với chàng không được động đậy rồi mà? Sao vẫn động đậy vậy chứ?”
Mặt Mặc Cửu Diệp có chút đỏ, như muốn nói rồi lại thôi.
"Ta... Ta muốn thuận tiện hơn chút... Hách Tri Nhiễm liền nghĩ tới cơ thể của Mặc Cửu Diệp.
Lập tức đỏ mặt tía tai.
Mặc Cửu Diệp thấy nàng xấu hổ, cũng vô thức cúi đầu, mặt đã biến thành m.ô.n.g khỉ...
Tuy rằng đây là lần đầu tiên Hách Tri Nhiễm cảm thấy xấu hổ như vậy, nhưng nghĩ đến thể trạng hiện giờ của Mặc Cửu Diệp, nàng liền cố gắng khiến bản thân không nghĩ quá nhiều về vấn đề đó.
Ở trong không gian, nàng đã mua giúp Mặc Cửu Nhiễm một bộ quần áo rộng rãi thoải mái để mặc ở nhà cùng một vài chiếc quần lót nam.
"Quần áo của chàng đều bị rách hết rồi, trước mắt cứ tạm thời mặc cái này đã."