Hai người thương lượng xong, Hồ Thông liền đi tới Mặc gia tìm Hách Tri Nhiễm lấy thuốc.
Hách Tri Nhiễm nghe nói Hồ Thông dùng biện pháp như vậy để giữ lại đám người Man Di thì cũng biểu thị ý tán thành với bọn họ.
Bất luận là người của nước nào, đều có sự phân rõ thiện và ác, chỉ cần Hồ Thông có thể nhận ra vậy là được.
Hồ Thông lấy được thuốc, vội vã trở về dưới chân núi. Nơi đó các quan sai đang nhìn chằm chằm những người Man Di kia đang dọn dẹp bãi chiến trường.
Nơi này chính là địa bàn của Mặc gia, gia đình vợ tương lai của Mạnh Hoài Ninh, hắn ta phải nhân lúc hai anh vợ không ở đây mà phải biểu hiện thật tốt, đưa nơi này trở về trạng thái ban đầu.
Người Man Di đã hoàn toàn không còn ý chí chiến đấu, người nào cũng nghe lời quan sai phân phó giao việc để làm.
Những người được Hồ Thông chọn thì vẫn đang đứng ở chỗ cũ, Hồ Thông phát cho mỗi người một viên thuốc, chính mắt nhìn thấy bọn họ nuốt vào sau đó thì đưa cho mỗi người mười lăm đồng tiền công.
Điều khiến cho những người này càng vui hơn nữa chính là một chậu bánh bao trắng nõn nóng hổi vừa rồi chính là bữa sáng của bọn họ.
Hách Tri Nhiễm biết chế tạo thuốc, Hồ Thông thật sự không biết công dụng của những viên thuốc do Hách Tri Nhiễm chế tạo, hắn thật sự cho rằng số thuốc đó là thuốc độc, vì vậy nên mới nhìn những người Man Di này một cách hết sức yên tâm.
Những người Man Di muốn ở lại thì được ăn bánh bao, còn những người sót lại kia đang phải quét dọn những t.h.i t.h.ể trên chiến trường, bọn họ thực sự không nghĩ rằng ở lại thì được ăn bánh bao ngon như vậy.
Hồ Thông không quan tâm đến suy nghĩ của bọn họ, thấy thủ hạ của mình mình có thể ăn no, lại lần nữa đưa ra phúc lợi.
"Các ngươi bây giờ có thể cầm tiền công vào thành mua đồ."
Hắn ta chỉ những người Man Di đang quét dọn chiến trường nói: "Nếu có người đáng tin cậy trong số bọn họ, các ngươi có thể nhờ bọn họ mang ít lương thực về cho người nhà của các ngươi."
Mọi người vừa nghe, ánh mắt liền nhất thời sáng lên, trong đầu nghĩ rằng thuốc độc mà bọn họ đã uống vào người thật đáng giá biết bao, rối rít quỳ lạy Hồ Thông, bày tỏ sự cảm tạ rồi mới đi vào thành mua đồ.
Đến giữa trưa, đám người Man Di đã dọn dẹp xong khu đất của Mặc gia, dưới sự sắp xếp của Mạnh Hoài Ninh, bọn họ mang theo t.h.i t.h.ể và lương thực mà người ở lại nhờ mang về.
Mạnh Hoài Ninh không lập tức rời đi, bây giờ ở Doãn thành không có quân đội đóng quân, người duy nhất giữ gìn trật tự trong thành chỉ có thuộc hạ của hắn ta.
Tính cả Mặc Sơ Hàn trong thành thì cũng chỉ có ba mươi quan sai. Nếu như không có huynh đệ Mặc gia ở đây thì hậu quả quả thật không thể lường được.
Nếu như hôm nay hắn ta để cho những người Man Di này trở về, thì tương đương với việc thả hổ về rừng.
Nhưng nếu không thả thì phải làm đây?
Hắn ta cũng không thể đem nuôi nhốt những người Man Di này lại cơ chứ?
Dù Mạnh Hoài Ninh có khôn ngoan đến đâu, gặp phải chuyện như này cũng phải gãi đầu.
Lúc này, Mặc Sơ Hàn đã cùng Thất ca quay trở lại, sau khi giải quyết xong những cựu binh đào ngũ, hiện tại bọn họ đang tạm trú tại ngôi nhà cũ của Thôi gia.
Thôi gia vốn đã khá hơn hai nhà còn lại, nhà của bọn họ cũng cơ bản toàn gạch ngói, tuy so với tứ hợp viện mới xây của Mặc gia có kém một chút, nhưng chỉ cần có thể che mưa che gió là được rồi. Đợi anh em bọn họ kiếm được nhiều tiền trong tương lai, họ sẽ cân nhắc giúp thuộc hạ sửa sang nhà cửa.