"Ngươi nói những lời căm phẫn này cho bọn ta cũng không có ý nghĩa gì cả, phải có hành động thực tế mới phải." Giọng Hách tri Nhiễm có chút khinh thường.
Loại chuyện này, không phải chỉ nói một chút là có thể hoàn thành, nhất là thời điểm bây giờ toàn bộ triều đình đã bị Tiết gia khống chế hơn phân nửa, muốn lấy lại được nào có dễ dàng?
Thuận Đế Vũ siết chặt hai nắm đấm, cắn răng nghiến lợi nói: "Chỉ cần bọn họ không lấy được ngọc tỷ, cả đời này cũng đừng nghĩ có thể trở thành Hoàng đế.
Cho dù Hoàng hậu có nuôi dưỡng Tứ Hoàng tử, không có thánh chỉ có ngọc tỷ của trẫm, cũng chẳng làm nên được chuyện gì."
Hách Tri Nhiễm giờ phút này không biết nên nói cái gì cho phải.
Một ngọc tỷ, chỉ có thể tạm thời kìm hãm Hoàng hậu được một thời gian, thời gian lâu dài, người ta sớm muộn gì cũng sẽ nghĩ ra được đối sách.
Trong lịch sử tình huống như này cũng không phải là chưa xảy ra, chỉ cần nắm đại quyền, ngọc tỷ còn có là gì nữa đâu?
"Ta khuyên ngươi vẫn là nên nghĩ ra một số biện pháp thực tế một chút, ngọc tỷ đơn giản, nếu như gặp được một thợ điêu khắc giỏi, hoàn toàn có thể khắc lại được."
Thuận Vũ Đế nghe vậy, có chút ngây ngốc, ông ta kinh ngạc nhìn Hách Tri Nhiễm: "Vậy các ngươi nói xem phải làm như thế nào?"
"Như thế nào? Chẳng lẽ ngươi không thừa nhận rằng mình vô dụng sao?
Dưới sự cai trị của ngươi, dân chúng nghèo khổ và cuộc sống của họ rất khốn khổ.
Trong cuộc chiến tranh biên giới, nếu không phải là có Mặc gia thì chẳng bao lâu nữa địch quốc sẽ tấn công và nhấn chìm hoàn toàn Đại Thuận vào lãnh thổ của mình."
Phía sau những lời này, theo lý mà nói Hách Tri Nhiễm không nên nói những lời phía sau, nhưng nàng chính là không nhịn được, không nhịn được mà bất bình vì Mặc gia.
Bên trong gian phòng không có bất kì ánh sáng nào, cho dù là năng lực nhìn ban đêm của Mặc Cửu Diệp có khá thế nào, cũng không cách nào nhìn được rõ biểu cảm của Thuận Vũ Đế.
Có điều, hắn với Hách Tri Nhiễm đều cảm nhận được, Thuận Vũ Đế sau khi nghe được những lời vừa rồi, cơ thể khẽ run run lên một chút.
Điều này nói lên, bất kể việc bị lưu đày của Mặc gia có bất công hay không, điều đó cũng không khiến ông ta cảm động.
"Chuyện của Mặc gia, trong lòng trẫm tự có định luận, còn chưa tới phiên ngươi giáo huấn trẫm."
Rất rõ ràng, Thuận Vũ Đế không muốn nhắc tới chuyện của Mặc gia.
Hách Tri Nhiễm cũng biết, lúc này không phải là lúc thích hợp để nói những chuyện oan uổng mà Mặc gia phải chịu, mới vừa phát tiết ra một chút, lúc này trong lòng đã bình tĩnh đi rất nhiều.
"Ta hỏi ngươi, thế cục hôm nay ngươi rốt cuộc có biện pháp gì tốt để có thể thay đổi? Nếu như có, cần phải báo cho ai làm những gì, bọn ta có thể giúp ngươi truyền lời đi"
Mục đích vào trong kinh thành của Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp chủ yếu là để diệt trừ những nguy hiểm đến Mặc gia trong tương lai và tiêu diệt hết tất cả những kẻ có thể gây ra mối đe dọa đến Mặc gia, hành động bọn họ cứu Thuận Vũ Đế ra ngoài ngày hôm nay hoàn toàn là vì Phí Nam Vũ, nói lớn hơn chút nữa, cũng coi là vì thiên hạ chúng sinh.
"Mấy nhi tử của trẫm không có ai có đủ tiêu chuẩn để đảm nhận một trọng trách lớn như vậy, nếu không trẫm đã không trì hoãn việc lập người thừa kế.
Hôm nay xem ra, thật đúng là chứng thực được suy nghĩ của trẫm, trước tiên không nói đến sự mất tích của Nam Hằng, Nam Thụy cùng Nam Kì, cả ngày vâng vâng dạ dạ, không có một chút phong độ nào của bậc Đế Vương, một người vui mừng khôn xiết nhưng lại thiếu đầu óc."