Tuy nhiên, nàng ấy cũng không muốn kết hôn với người mà mình không thích.
Trước khi rời đi, nàng ấy thì thầm bên tai của Mặc lão phu nhân: "Mẫu thân, nữ nhi không có nhi nữ tư tình gì với Đường công tử đâu."
Vì nàng ấy tự nguyện nói ra, nên đã giúp cho bà đỡ phải hỏi thăm thêm nữa.
Lúc này, Mặc lão phu nhân cũng đã hoàn toàn hiểu rất rõ tâm ý của nữ nhi.
Ngay khi Mặc Hàm Nguyệt rời đi, Mặc lão phu nhân đã nghiêm túc nói với các con dâu: "Chuyện của Hàm Nguyệt, ta đã hiểu rõ rồi. Từ nay về sau, nếu Đường công tử có tới, các con chỉ cần tỏ ra kính trọng công tử, ngoài ra không nên có ý nghĩ gì khác."
Những lời này cũng coi như cho mọi người một lời giải thích, cho dù là Mặc Hàm Nguyệt không muốn hay do người làm mẫu thân như bà không cam lòng, thì thái độ của họ cũng đã rõ ràng.
Nữ quyến trong nhà có rất nhiều, cũng đều là tẩu tẩu của Mặc Hàm Nguyệt, nên các nàng cũng không tránh khỏi lo lắng cho tiểu cô nương duy nhất trong nhà.
Việc để các nàng sớm biết rõ thái độ của mình sẽ giúp tránh được các tẩu tẩu này vì quá nhiệt tình, mà gây ra những hiểu lầm không mong muốn.
Hách Tri Nhiễm là người thông suốt nhất, sau khi nghe bà bà nói, nàng đã lập tức hiểu ý của bà.
"Mẫu thân, người yên tâm đi, sau này chúng con sẽ không nhắc đến chuyện này nữa.
Các tẩu tẩu khác nghe Cửu đệ muội nói vậy, đều gật đầu đồng ý, thể hiện sự đồng thuận.
Chỉ có Nhị tẩu ngốc nghếch vẫn cảm thấy Mặc Hàm Nguyệt từ chối Đường Minh Duệ, tương lai sau này có lẽ sẽ không gặp được người có điều kiện tốt như vậy nữa.
Dù sao, Mặc gia cũng không còn như trước nữa, tuy cuộc sống của họ vẫn khá sung túc, nhưng có bao nhiêu người sẵn lòng chấp nhận việc họ là những người bị triều đình bắt đi lưu đày cơ chứ?
"Nương, con thấy Đường công tử là người khá tốt, sao người không cân nhắc một chút?"
Mặc lão phu nhân luôn đối xử bình đẳng với chín vị con dâu.
Chỉ riêng nhị nhi tức thẳng thắng này, người ta đều đã hiểu rõ cả rồi, nhưng nàng ấy vẫn mê muội không hiểu.
Nghĩ đến cách nàng ấy nói chuyện thiếu suy nghĩ như vậy, Lão thái thái có hơi phát bực.
Bà tức giận quát lớn: "Nếu ngươi không hiểu thì quay lại hỏi các *trục lý khác của ngươi đi."
*Chị em dâu.
Đại tẩu vội vã giật ống tay áo nhị tẩu: "Nhị đệ muội, lát nữa đại tẩu sẽ giải thích cho muội biết."
Nhị tẩu ngơ ngác gật đầu: "Vâng."
Lúc này, tất cả các nữ gia nhân trong nhà đều hiểu được thái độ của bà bà, cũng ngầm đồng ý không nhắc tới chuyện của Đường Minh Duệ nữa.
Sáng sớm hôm sau, Đường Minh Duệ vẫn như trước, đánh xe ngựa đến để lấy hàng.
Đúng lúc đó, Mạnh Hoài Ninh cũng lấy lý do đến Mặc gia để ôn lại chuyện xưa với Mặc Cửu Diệp, hai người chỉ trong chốc lát đã đến Mặc gia.
Đường Minh Duệ là thương nhân, nhìn thấy một vị quan đương nhiên là muốn tỏ lòng kính trọng.
Mạnh Hoài Ninh không biết ý định của Đường Minh Duệ, hắn ta chỉ biết rằng người này có mối quan hệ hợp tác làm ăn với Mặc gia và mối quan hệ cũng khá tốt. Do đó, hắn ta không hề tỏ ra phong cách của một người làm quan trước mặt Đường Minh Duệ, chỉ cười nói như đối với Mặc gia, thân thiện và dễ chịu.
Hắn ta và Đường Minh Duệ được Mặc Cửu Diệp mời vào viện tử, tình cờ bắt gặp Mặc Hàm Nguyệt đang đội mũ có rèm che, tay cầm cuốc dẫn theo Lan Nhi và Ngọc Nhi đi từ trong ra, chuẩn bị đi chăm sóc vườn thuốc của nàng ấy.