Họ đã lên kế hoạch, nếu như có thể thì sẽ mua lại mảnh đất dưới chân núi và xây dựng ngôi nhà tương lai của mình ở đó.
Bằng cách này, nhà bọn họ mới có thể tập trung quản lý sản nghiệp. Mặc Cửu Diệp lập tức quyết định.
“Hai vị tộc trưởng, ta quyết định sẽ mua toàn bộ đất của các ngài.”
Hách Chi Nhiễm vừa dứt lời lập tức lấy ra một thỏi bạc lớn, khoảng chừng mười lượng.
"Hai vị tộc trưởng, đây là tiền đặt cọc đất. Chờ mấy ngày sau gia đình bọn ta sắp xếp ổn thỏa, chúng ta sẽ đến Nha Môn làm thủ tục chuyển nhượng đất đai."
Một thỏi bạc lớn như vậy được đặt trên bàn lập tức mang lại cho người ta cảm giác giàu có.
Chu tộc trưởng thấy thế thì hớn hở: "Vợ Lão Cửu đúng thật là khách khí, chút tiền đặt cọc này để tượng trưng là được rồi. Tương lai chúng ta là hàng xóm trong thôn, sao ta không tin các ngươi được chứ?
Hôm nay, hai vị tộc trưởng đã nhận định nhà họ Mặc là kẻ ngu nhiều tiền.
Đất mà người khác không cần, gia đình họ lại vui vẻ móc bạc ra...
Lúc này, Hách Chi Nhiễm không rảnh mà để ý đến tâm tư của bọn họ, nàng mỉm cười trả lời: "Tiền bạc sớm muộn gì cũng phải trả. Khoản tiền đặt cọc này là để thể hiện thành ý của bọn ta trong việc mua đất."
"Được rồi được rồi, nếu thế thì chúng ta không khách khí nữa."
Chu tộc trưởng rất khiêm tốn, hắn ta đẩy tiền cho Triệu tộc trưởng.
"Triệu tộc trưởng, tạm thời ông giữ số bạc này đi. Chờ đến lúc huyện nha làm thủ tục xong thì chúng ta chia sau." Triệu tộc trưởng cười đáp: "Được, cứ làm theo sự sắp xếp của Chu lão huynh đi."
Từ đó có thể thấy, hai vị tộc trưởng họ Triệu và họ Chu đều là những người tốt, khiêm tốn, biết nhường nhịn và không tham tiền.
Sau khi việc mua đất trong tay bọn họ đã được giải quyết xong, Mặc Cửu Diệp lại hỏi: "Còn nữa, ta nghe nói mấy căn nhà mà ban đầu chúng ta bố trí ở đây đều thuộc sở hữu của người trong tộc các ngài à?"
Triệu tộc trưởng một phen giải thích về quyền sở hữu những ngôi nhà đó.
Mặc Cửu Diệp lại hỏi: "Không biết mấy cái viện tử kia có bán không?"
Nghe Mặc Cửu Điệp nói như muốn mua lại những mảnh sân đã xuống cấp, hai tộc trưởng hoàn toàn không bình tĩnh được.
"Lão Cửu, mấy viện tử đó mà ngươi cũng muốn mua à?" Chu tộc trưởng có chút kinh ngạc.
Phải biết là những khoảng sân đó rất chướng mắt, không có khả năng tu sửa được và chúng luôn được quan phủ sử dụng để làm chỗ ở miễn phí cho những người bị lưu đày.
Mặc dù không ai có thể ở đây lâu nhưng những chuyện như thế này có thể khiến lòng người buồn phiền.
Mặc Cửu Diệp cười nói: "Gia đình ta thích yên tĩnh, nên ta nghĩ xây nhà ở đó sẽ thích hợp hơn. Hơn nữa, nó cũng tương đối gần với mảnh đất bọn ta mua nên cũng dễ quản lý hơn."
Cả hai tộc trưởng thấy lời hắn nói cũng có lý.
"Ừ, ý kiến này cũng hay đấy, nhưng dưới chân núi có nhiều viện tử như thế lắm, ngươi đã quyết định mua cái nào chưa?"
"Nếu có thể, ta dự định mua hết." Lời nói của Mặc Cửu Diệp không hề dông dài chút nào.
"Mua hết á?"
Hai tộc trưởng lần nữa bị lời nói của hắn làm cho chấn động. Nếu là một hai viện tử, hắn mua lại cũng được thôi, dù sao dân số nhà họ Mặc nhìn qua cũng không tính là ít. Nhưng bọn họ mua hết, bọn họ mua khoảng đất lớn như vậy để làm gì?