Mắt thấy nhóm nữ nhi tức mồm năm miệng mười chiếm cứ sân nhà, Mặc lão phu nhân biết mình lại chống đẩy cũng có vẻ vô lực.
"Hàm Nguyệt, nếu chín tẩu tẩu của con đều nói như vậy, vậy con nhận lấy đi, con phải nhớ kỹ hôm nay mọi người trả giá vì con, về sau tìm cơ hội báo đáp các nàng."
Từ sau khi Mặc Hàm Nguyệt rời khỏi kinh thành, một ngày trở nên hiểu chuyện hơn một ngày.
Mới đầu nàng ấy không chấp nhận của hồi môn quý trọng như vậy, là thật tình không muốn trong nhà tiêu pha vì hôn sự của nàng ấy như thế.
Trước mắt mẫu thân đều mở miệng, nàng ấy cũng xác thật thích những trang sức đó, khuôn mặt đỏ ửng nói:
"Hàm Nguyệt cảm cơn nhóm tẩu tẩu hậu ái, nhóm tẩu tẩu yên tâm, Hàm Nguyệt sẽ không quên hôm nay các tỷ làm cho muội."
Nói là các tỷ, nhưng ánh mắt Mặc Hàm Nguyệt vẫn dừng ở trên người Hách Tri Nhiễm.
Trong lòng nàng ấy rõ ràng, tất cả đều là cửu tẩu sắp xếp, nếu không có cửu tẩu vậy không có Mặc Hàm Nguyệt hôm nay.
Hách Tri Nhiễm rất vui mừng, thời gian một năm ngắn ngủn, Mặc Hàm Nguyệt từ một tiểu nha đầu được cả nhà nuông chiều từ bé biến thành một đại cô nương hiểu chuyện lại cần lao.
"Nhìn Hàm Nguyệt của chúng ta xem, càng ngày càng hiểu chuyện, nhóm tẩu tẩu đều nhớ kỹ lời muội nói, về sau nếu Mạnh đại nhân thăng quan phát tài, muội đừng quên người nương gial"
Tuy nhị tẩu nói chuyện có đôi khi không lựa lời, nhưng mỗi câu nói thường đều có thể nói đến tâm khảm nhóm tỷ muội tức.
Lần này cũng không ngoại lệ, các nàng đều cho rằng hiện giờ Mặc gia chính là thân phận bá tánh bình thường, nếu nhắc đến việc lưu đày, thậm chí thân phận của bọn họ đều không bằng bá tánh bình thường.
Thân phận như vậy, có thân thích làm quan chăm sóc, có thể trôi chảy rất nhiều.
Hách Tri Nhiễm mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, trang sức đưa ra nàng coi như an tâm.
Nàng là tính tình trong lòng có việc lập tức phải chứng thực, hàn huyên vài câu với mọi người, lấy mình mệt mỏi cần nghỉ ngơi, để Mặc Cửu Diệp trở về chung với nàng.
Hiện giờ Hách phu nhân đã thích ứng sinh hoạt nơi này.
Bà ấy không nghĩ tới chính là, cuộc sống của nữ nhi chẳng những không ác liệt như trong tưởng tượng, thậm chí còn thư thái hơn ở kinh thành.
Như thế khiến bà ấy yên tâm rất nhiều, hiện tại lo lắng duy nhất của bà ấy chính là thân thể của Hách Tri Nhiễm, ngày thường đều sẽ ở bên cạnh.
Nếu có con rể ở đây, hách phu nhân cũng sẽ rất có ánh mắt rời đi, cho hai phu thê bọn họ thời gian ở chung.
Hiện tại có Mặc Cửu Diệp bồi Hách Tri Nhiễm, tự nhiên Hách phu nhân sẽ không đi quấy rầy, Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp cũng có thể đóng cửa phòng không hề kiêng kị tiến vào không gian.
Mặc Cửu Diệp thấy tức phụ vội vã dẫn hắn vào không gian như vậy, đã biết nhất định là nàng có chuyện gì đó phải làm.
"Nhiễm Nhiễm, nàng muốn làm gì?"
"Phu quân, lúc trước phụ thân đề nghị nuôi quân, ta đã từng nói, phí dụng nuôi quân ta có thể gánh vác."
Lúc ấy Hách Tri Nhiễm đề nghị gánh vác phí dụng, Mặc Cửu Diệp cũng không nghĩ nhiều.
Bởi vì không có người nào rõ ràng đến tột cùng trong không gian có bao nhiêu tài vật hơn hắn.
"Không gian nhiều tài vật như vậy, đừng nói nuôi quân đội một ngàn người, cho dù là một vạn người, chúng ta cũng có thể nuôi nổi." Mặc Cửu Diệp càng nghĩ càng ngốc, chẳng lẽ là tức phụ đổi ý? Không muốn dùng tiền tài không gian đi nuôi quân.
Hách Tri Nhiễm biết, Mặc Cửu Diệp nghĩ đơn giản.