Vốn tưởng rằng Đường Minh Duệ vài ngày sau mới có thể tới cửa, ai ngờ được mới sáng sớm hôm sau người này đã tới rồi.
Hắn ta mang một trăm chiếc trang sức kia tới Châu phủ bán, không ngờ được rằng mấy tiểu tức phụ cùng đại cô nương của mấy nhà có tiền kia ở Châu phủ lại vô cùng yêu thích món trang sức nhỏ nhắn vừa tỉnh xảo lại vừa có thể treo được này.
Cứ như vậy một truyền mười mười truyền trăm, một trăm chiếc trang sức mà hắn ta mang theo căn bản không đủ bán.
Chẳng những như vậy, còn có rất nhiều người mua muốn đặt trước ở chỗ hắn ta.
Hơn nữa giá cả mà Đường Minh Duệ bán những món trang sức kia cũng đắt hơn những con rối bình thường một chút, một cái vậy mà lại bán với giá mười hai lượng, Hách Tri Nhiễm cũng bởi vậy mà thu được lợi nhuận cao hơn.
Hách Tri Nhiễm không biết, sở dĩ Đường Minh Duệ có thể bán đồ trang sức với giá cao như thể không thoát được can hệ với con mắt giống như bảo thạch được gắn trên con rối hình thỏ tai dài kia.
Mặc dù hắn ta không nhìn ra đồ vật kia là dùng chất liệu gỗ gì, nhưng mà cái nào cái nấy đều trong suốt tròn trịa, tuyệt đối không phải là vật phàm, bởi vậy sau khi Đường Minh Duệ ba hoa khoác lác về mắt của con thỏ một phen tất cả những người mua đều cảm thấy vật này có giá trị.
Vật trang sức nhận được sự hoan nghênh, vốn có thể nhân cơ hội này kiếm một khoản lớn, chỉ tiếc là lông thỏ ở trong nhà có hạn, muốn chế tác số lượng lớn vẫn phải đợi qua năm mới, vào thời điểm sau khi tiếp tục g.i.ế.c thịt một số thỏ đực dư ra mới được.
Cũng may là Đường Minh Duệ không có nhận mấy đơn đặt hàng trước kia, nếu không sẽ thất tín với khách hàng.
Đương nhiên chuyện buôn bán của Đường Minh Duệ như thế nào Hách Tri Nhiễm sẽ không tham dự, mắt thấy vải nhung ở trong nhà đều đã dùng hết rồi, việc nàng cần làm bây giờ là chuẩn bị cho cái tết đầu tiên từ khi nàng tới dị giới.
Vào ngày hai mươi ba tháng chạp là ngày mọi người cúng ông công ông táo, cũng là ngày biểu thị tết âm lịch đã bắt đầu.
Mặc lão phu nhân vô cùng chú trọng tiết khí như vậy, việc quét tước dọn dẹp cuối năm cùng với cúng ông táo đều không thể bỏ qua.
Từ sáng sớm cả nhà đã bắt đầu bận rộn, Mặc lão phu nhân tìm tới Mặc Trọng Viễn, để hắn ta thử vẽ một bức tranh ông táo.
Bà ấy tổng công nuôi dưỡng chín người nhi tử, Mặc Trọng Viễn võ công kém hơn tám nhi tử còn lại một chút, nhưng về phương diện bút mực lại thắng các huynh đệ khác một bậc.
Nếu không phải lớn lên trong nhà võ tướng, có lẽ Mặc Trọng Viễn rất có khả năng lựa chọn theo bên văn.
Nhưng mà thế sự trêu người, khiến cho nam tử trẻ trung ngời ngời như hắn ta chịu tội lớn như vậy còn không nói, cuối cùng lại rơi vào kết cục mất trí nhớ.
Kỳ thật Mặc lão phu nhân sắp xếp cho Mặc Trọng Viễn vẽ tranh ông công ông táo cũng là hi vọng có thể gợi ra chút ít trí nhớ của hắn ta.
Trước đây mỗi khi trong nhà đón năm mới, tranh ông công ông táo đều là do Mặc Trọng Viễn vẽ, hi vọng người mất trí nhớ là hắn ta vẫn có thể vẽ ra được.
Mặc Trọng Viễn bị người ta gọi từ chuồng thỏ ra vẫn còn hơi ngơ ngác.
"Nương, là người gọi con sao?”
Mặc lão phu nhân đem giấy mực ở trước mặt bày lên trên bàn.
"Trước kia tranh của ông công ông táo trong nhà chúng ta đều là do con vẽ, lần này nương hi vọng vẫn là con vẽ nó."