Mục lục
Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thời tiết nóng nực, ra khỏi kinh thành cũng không có quần áo để thay nên ta chỉ mua một ít đồ dùng rồi quay lại. Tranh thủ mấy ngày này không phải đi đường, mỗi người chúng ta may một bộ quần áo mới nha."

Nghe nói có thể may quần áo mới thì nữ nhân nào có thể không vui chứ?

Hơn nữa, quần áo vá víu của họ vẫn còn bẩn thỉu vô cùng, thời tiết thì nóng nực, mùi mồ hôi lẫn mùi bùn là mùi mà bản thân cũng rất ghét.

Người Phương gia và Tạ gia mặc dù biết Hách Tri Nhiễm là người hiền lành nhưng cũng không nghĩ là vải vóc nàng mua cũng sẽ chia cho bọn họ.

Triệu thị suy nghĩ một lúc rồi tiến lên nói: "Hách thị, thím thấy vải vóc ngươi mua cũng không ít, có thể chuyển nhượng cho người Phương gia chúng tôi một ít hay không. Ngươi yên tâm, thím bây giờ có bạc, chúng tôi bỏ tiền ra mua, lại còn có thể may quần áo giúp nhà các ngươi."

Người Tạ gia thấy lời nói của Triệu thị đúng ý liền gật đầu đồng ý phụ họa.

Hách Tri Nhiễm nhìn người hai nhà này liền biết bản thân bị hiểu lầm rồi.

Nàng sở dĩ mua nhiều vải như thế vì vốn dĩ ai cũng có phần cả.

Nhưng nàng không chủ động nói là tặng cho Phương gia và Tạ gia, nàng chính là nghĩ không thể luôn giúp đỡ bọn họ không giới hạn như thế.

Nàng muốn người hai nhà hiểu rõ rằng trên thế giới này không có nhiều bữa trưa miễn phí như thế. Mặc gia càng không thể vô điều kiện cấp dưỡng bọn họ cả đời.

Đúng là nàng muốn nhờ họ giúp may quần áo, nàng dự định đưa vải cho họ coi như tiền công để hai bên có được thứ mình cần.

"Thím, vải ta mua về không ít, các ngươi giúp ta may quần áo thì ta không trả tiền công mà lấy vải để trả thì được không?"

Triệu thị biết Hách Tri Nhiễm mặc dù nói như vậy nhưng cũng là đang đổi cách giúp đỡ bọn họ. Phần ân tình này, Phương gia bọn họ xin nhận.

"Được, tay nghề thím mà mấy con dâu ta đều rất giỏi, việc này cứ để chúng ta nhận cho.”

Người Tạ gia cũng nhao nhao bày tỏ ý mình rằng các nàng cũng có thể, hơn nữa còn xin bày tỏ lòng biết ơn chân thành tới Hách Tri Nhiễm.

Mấy tẩu tẩu thấy cửu đệ muội chia quần áo ra ngoài liền có hơi nổi giận.

Lúc nhị tẩu tính tình nôn nóng chuẩn bị nói các nàng ấy cũng biết thì lại bị Mặc lão phu nhân đứng ở một chỗ chặn lại.

Mặc lão phu nhân đã sớm nhìn ra dụng ý của Hách Tri Nhiễm, hơn nữa bà vô cùng đồng ý với cách làm của nàng nên đương nhiên không thể người trong nhà quấy nhiễu được.

Nhị tẩu thấy bà bà không cho mình nói thì dù trong lòng thắc mắc thì vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Hách Tri Nhiễm lúc này phát hết vải cho mọi người, Triệu thị vỗ n.g.ự.c hứa hẹn sau bữa tối sẽ bắt đầu may quần áo cho mọi người, buổi tối đốt lửa cũng phải nhân cơ hội mấy ngày nay không cần phải lên đường mà may cho xong quần áo.

Sau khi phân phát hết vải may quần áo, Hách Tri Nhiễm để lại mười hai chiếc mũ rơm cho gia đình mình, số còn lại đưa cho Phương gia và Tạ gia.

Số lượng nhiều như thế, bọn họ cũng chỉ có thể thay phiên nhau dùng.

Phương gia và Tạ gia mừng rỡ mang đồ đi, Hách Tri Nhiễm lấy ra túi vải vụn do chưởng quầy vải đưa cho.

Nhìn thấy những miếng vải vụn kia, mấy tẩu tẩu vô thức liếc nhìn đôi giày thêu hở ngón chân.

Không chỉ các ngón chân bị lộ ra mà đế giày cũng bị mòn sau hai ngày đi đường.

Cửu đệ muội thật đúng là tinh tế, còn suy nghĩ mua nhiều vải vụn như thế cho mọi người làm giày.

Lời khen ngợi của các tẩu tử dành cho Hách Tri Nhiễm nhanh chóng bị lời nói của nàng phá VỠ. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK