Bọn nàng hôm nay đang ở Nam Cương, mấy hôm nữa sẽ rời đi.
Dẫn theo Lục ca và Thất ca còn có hai tỳ nữ của Tứ công chúa đã không dễ dàng, nàng lại còn mang thai.
Còn chuyện của tháng bảy, bây giờ đã xác định được kẻ hãm hại Mặc gia là Tư Manh tiên sinh, tháng bảy này ông ta sẽ đi Tây Cảnh.
Đây có lẽ là cơ hội duy nhất cứu được cha chồng, Đại ca và Nhị ca.
Tư Manh tiên sinh là cao thủ cổ thuật, muốn cứu người từ tay ông ta, làm sao không lấy thủ thuật áp cổ thuật được?
Đến lúc đó, sợ bản thân sẽ sinh con, làm sao có thể cùng Mặc Cửu Diệp cứu người?
Hách Tri Nhiễm càng nghĩ càng đau đầu, trong lúc đó đã quên mất không nói tin tức này với Mặc Cửu Diệp.
Mặc Cửu Diệp thấy nàng chau mày, nghĩ là cơ thể nàng gặp vấn đề gì nghiêm trọng.
Hắn tiến lên nắm c.h.ặ.t t.a.y vợ, giọng nói không giấu được sự lo lắng.
"Nhiễm Nhiễm, nàng rốt cuộc sao vậy? Chúng ta mau ra ngoài, ta dẫn nàng đi gặp thầy thuốc."
Hách Tri Nhiễm thấy sắc mặt hắn thay đổi, có thể thấy được sự lo lắng của hắn, vội vàng nói: "Ta chắc là đã có thai rồi."
"Cái gì? Nhiễm Nhiễm nàng có thai?" Ánh mắt ưu sầu của Mặc Cửu Diệp lập tức thay thế bởi một tia sáng.
Có trời mới biết hắn vui vẻ đến nhường nào. Từ lúc lấy Nhiễm Nhiễm, hắn rất mong chờ sớm ngày có được kết tinh tình yêu của bọn họ.
Bây giờ Nhiễm Nhiễm nói cho hắn biết, trong bụng đã mang thai con của hắn, Mặc Cửu Diệp nhất thời đứng ngây một chỗ.
Thấy hắn không phản ứng gì, Hách Tri Nhiễm cho rằng hắn cũng giống nàng, cảm thấy sinh mệnh này đến có vẻ không đúng lúc.
"Ta không nghĩ rằng sẽ có con vào lúc này, bất luận thế nào, ta sẽ cố gắng bảo vệ nó."
Nghe được vợ nói như vậy, lúc này Mặc Cửu Diệp mới trở về dáng vẻ bình thường.
"Nhiễm Nhiễm, đây là con của chúng ta, bảo vệ con là trách nhiệm của người làm cha, nàng yên tâm, hôm nay chúng ta nghĩ cách rời Nam Cương, về nhà nàng không cần làm việc gì cả, chỉ cần dưỡng thai cho tốt là được."
Hách Tri Nhiễm để ý, khi Mặc Cửu Diệp nói những lời này, có chút ngập ngừng, tất nhiên dáng vẻ rất hồi hộp, xem chừng chàng cũng giống như mình, có thể chưa sẵn sàng làm cha mẹ.
"Con cái tới đúng là có chút bất ngờ, nhưng chàng yên tâm, ta nhất định giúp chàng cứu cha và Đại ca, Nhi ca bình an trở về."
Nghe vợ nói vậy, Mặc Cửu Diệp cảm thấy nhất định là nàng đã hiểu lầm điều gì.
"Không không không, cơ thể nàng bây giờ quan trọng hơn, việc cứu cha ta và các huynh đệ đã có chúng ta lo, nàng ở lại thôn Tây Lĩnh yên tâm dưỡng thai đi."
Cha và huynh quan trọng, hắn và Nhiễm Nhiễm cũng quan trọng, đây vốn là những chuyện mà đàn ông nên gánh vác, hôm nay lại liên lụy đến vợ, Mặc Cửu Diệp thấy rất băn khoăn, sau này không thể vợ hắn đang mang bầu phải mạo hiểm.
Biểu cảm lo lắng của Mặc Cửu Diệp rất rõ ràng, hắn biết Hách Tri Nhiễm không muốn làm hắn căng thẳng, bèn trấn an:
"Chàng đừng lo, ta không yếu ớt như vậy đâu."
"Không được, nàng theo ta sẽ chịu không ít khổ, bây giờ nàng mang thai con của chúng ta, với tư cách là chồng nàng, nhất định phải bảo vệ nàng cho tốt."
Hách Tri Nhiễm biết bản thân kiếp trước đã rèn luyện rất lâu trong quân đội, cũng không phải là loại yểu điệu, bây giờ có đàn ông yêu thương, nàng cũng nên học cách tỏ ra yếu đuối một chút. Mọi người đều nói phụ nữ mà quá mạnh mẽ thì không có phúc.
"Được, tất cả nghe theo chàng."