Chỉ thấy ánh mắt xem thư của ông trở nên sâu xa hơn.
"Cha, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Mặc Cửu Diệp thấy ông bỏ thư xuống, vội vàng truy hỏi.
"Trong thư nói Thuận Vũ Đế đã mười ngày không có tảo triều, hiện giờ trong triều chia làm ba phái, ủng hộ Nam Hằng chiếm một nửa, còn lại là ủng hộ Thụy Vương và Tứ hoàng tử.
Còn có chuyện chúng ta g.i.ế.c c.h.ế.t những tử sĩ do hoàng hậu phái tới đây, tri phủ báo lên cho triều đình, lúc bấy giờ không biết Thuận Vũ Đế bị ai xúi giục, giao việc này cho Tiết thừa tướng đi xử lý.
Tiết thừa tướng ngay cả tra cũng không tra, vài ngày sau bèn báo cáo việc này cho Thuận Vũ Đế, nói hơn hai trăm người c.h.ế.t ở Tây Bắc đều là bách tính địa phương, bởi Mặc gia muốn xâm chiếm đất đai của bọn họ, Cửu Diệp ra tay tàn nhẫn sát hại.
Chuyện này vừa báo lên cho Thuận Vũ Đế, khiến ông ta nổi trận lôi đình, nếu không phải Thụy Vương và Phí tiên sinh khuyên bảo, nghi ngờ trong đó sẽ có ẩn tình, Thuận Vũ Đế sẽ điều động lính đến Tây Bắc truy bắt Cửu Diệp về quy án.
Vì thế, Thụy Vương và đảng hoàng hậu gây tới mức vô cùng không vui vẻ, tình cảnh bây giờ cũng càng thêm nước sôi lửa bỏng."
Mặc Cửu Diệp siết chặt hai tay: "Hoàng hậu khá lắm, Tiết gia được lắm, ta nhất định không cho bọn họ c.h.ế.t tử tế."
Lúc này Hách Tri Nhiễm cũng rất tức giận, nếu đổi lại là mọi khi, nàng cũng chỉ nghe sơ về việc này, Mặc Kình không mở miệng hỏi nàng, nàng sẽ không chủ động phát biểu ý kiến, hôm nay thì khác, Tiết gia quả thực khinh người quá đáng.
"Cha, còn hai ngày nữa là có thể xây xong lều lớn, con định cùng phu quân đi kinh thành, nếu bọn họ không để Mặc gia sống tốt, chúng ta sẽ đánh đòn phủ đầu, dẹp sạch những người không có ý tốt với Mặc gia." "Kinh thành nhất định phải đi, nam nhi Mặc gia ta cũng không phải kẻ hèn nhát, sự việc này vẫn chưa tới phiên nữ tử như con ra mặt." Mặc Kình là người đầu tiên đứng ra phản đối.
Trong mắt ông, Cửu nhi tức cũng chỉ là đầu óc thông minh tí, chuyện xông pha chiến đấu này làm sao có thể để một nữ tử yếu đuối trói gà không chặt như nàng đi chứ?
Khi nãy Hách Tri Nhiễm cũng là nóng lòng, mới trực tiếp nói suy nghĩ trong lòng ra.
Nếu đã nói ra, thì tuyệt đối không có đạo lý thu hồi, huống hồ chuyện này là nàng và Mặc Cửu Diệp đã bàn bạc từ trước.
Ban đầu Mặc Cửu Diệp cũng không đồng ý cho nàng đi, một mặt là lo lắng nàng sẽ gặp nguy hiểm, mặt khác là cân nhắc đến hai hài nhi mới sinh ra không bao lâu.
Nhưng không ai hiểu được tính khí của Hách Tri Nhiễm hơn hắn, chuyện nàng muốn làm, mặc cho khuyên bảo như thế nào cũng sẽ không thay đổi suy nghĩ của nàng.
Hết cách, Mặc Cửu Diệp cũng chỉ đành thỏa hiệp.
Nhưng hắn đã đạt thành hiệp nghị với Hách Tri Nhiễm, dẫn theo nàng đi kinh thành được, một khi gặp phải nguy hiểm, nàng mặc kệ tất cả, trốn vào không gian bảo toàn tính mệnh trước.
Nếu Hách Tri Nhiễm không đồng ý, hắn cũng sẽ không thỏa hiệp.
Vì có thể đi kinh thành, đừng nói điều kiện đơn giản như vậy, cho dù hà khắc hơn thì nàng cũng sẽ đồng ý.
Bởi vậy, hai phu thê sớm đã thương lượng xong kế hoạch, mặc cho có thể nhận được tin tức từ kinh thành hay không, đợi sau khi bọn họ xây xong lều lớn bèn xuất phát đi kinh thành.
Nếu Mặc Cửu Diệp đã hứa với tức phụ rằng dẫn theo nàng đi chung, khi gặp phải người nhà phản đối, tất nhiên hắn phải đứng ra giúp đỡ nói chuyện.