Thuận Tử cũng đã chuẩn bị đồ ăn giúp hắn ta rồi, nhưng mà Thuận Tử nấu ăn không được ngon lắm, chỉ có thể cố gắng ăn no mà thôi.
Mặc Tu Yên cơ thể còn đang suy yếu, nên không muốn ăn, hắn ta chỉ ăn qua loa vài miếng rồi dừng đũa.
Đúng lúc Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm đến, hai người bưng cháo hải sản và một ít đồ ăn kèm.
Mặc Cửu Diệp lại đút cho tứ ca ăn, còn Hách Tri Nhiễm đưa cho Thuận Tử mấy loại thuốc mà tứ ca đang dùng, còn dặn dò Thuận Tử giờ nào thì cho tứ ca uống.
Mặc Tu Yên uống thuốc xong, thấy hai người vẫn mang y phục giống như cũ, liền hỏi.
"Cửu đệ, hai người muốn ra ngoài à?"
Cơ thể của Mặc Tu Yên quá suy yếu, nên Mặc Cửu Diệp cũng chỉ nói chuyện trong nhà bị lưu đày mà thôi, nên hắn ta không biết hết tất cả mọi chuyện, và cũng không biết tại sao Mặc Cửu Diệp lại đến Nam Cương.
Nếu tứ ca khỏe mạnh hắn sẽ nói cho tứ ca biết hết mọi chuyện, nhưng bây giờ còn quá yếu, nên hắn không thể nói hết mọi chuyện được, hắn sợ tứ ca sẽ bị đả kích, nên hắn chấp nhận tạm thời giấu hết tất cả mọi chuyện.
Là nam nhân của Mặc gia, đều có quyền biết những chuyện này, Mặc Cửu Diệp chờ sau khi tứ ca khỏe lại, sẽ nói cho hắn ta biết.
"Tứ ca, đệ với Nhiễm Nhiễm đi tìm một ít đồ, chờ sau khi tìm được đồ, chúng ta sẽ quay về Tây Bắc nhé."
Mặc Tu Yên không biết Cửu đệ đến đây để tìm món đồ gì, mà không ngại đường xá xa xôi, vượt hàng ngàn dặm để đến Nam Cương, nhưng hắn ta cũng không có hỏi, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
"Hai người ra ngoài làm việc, nhất định phải cẩn thận đó."
“Tứ ca, huynh yên tâm đi."
Mặc Cửu Diệp nói xong, dặn Thuận Tử chăm sóc Mặc Tu Yên cẩn thận, rồi mới dẫn Hách Tri Nhiễm rời đi.
Mục tiêu hôm nay của hai người chính là đến phủ của thái tử Nam Cương, để hoàn thành mục tiêu thứ hai trong chuyến đi Nam Cương này.
Đại Thuận gả công chúa đến phủ thái tử Nam Cương để hòa thân, cho nên phu thê hai người nghĩ đản bì sẽ ở trong phủ của thái tử.
Mặc Cửu Diệp từng dẫn quân lính đánh vào thành đô Nam Cương, nên hắn rất quen thuộc với địa hình ở đây.
Hai người chạy một mạch không nghỉ chân, cuối cùng cũng đến trước cửa của phủ thái tử.
Phủ của thái tử được bảo vệ rất nghiêm ngặt, chỉ nhìn bằng mắt thường, cũng có thể nhìn thấy hai đội binh lính đi tuần tra, còn ở trong tối, cũng không biết có bao nhiêu người.
Hai người định trèo tường vào, nhưng sợ bị phát hiện, nên phải ẩn nấp, thật sự rất khó đi vào phủ của thái tử.
Nhưng phu thê hai người cũng không từ bỏ ý định đi vào phủ thái tử để tìm đồ, hai người giả vờ đi qua đi lại, cuối cùng đi qua bức tường tiến vào bên trong hậu viện.
Chỗ này ít người canh gác, nhưng vẫn nhìn thấy có mấy thuộc hạ đi qua đi lại để tuần tra.
Mặc Cửu Diệp biết thời cơ đã đến, nên ôm lấy Hách Tri Nhiễm nhảy vào bên trong.
Đúng lúc gặp một đội tuần tra đang đi đến, hắn nhanh chóng kéo Hách Tri Nhiễm trốn vào góc tường, đợi những thuộc hạ kia đi xa, hai người mới dám đi ra ngoài.
Muốn đi qua đi lại tự do ở phủ của thái tử, Mặc Cửu Diệp liền nghĩ ra một kế. Hắn nhìn thấy cách đó không xa có hai người canh gác đi đến, hắn liền nhìn qua Hách Tri Nhiễm, hai người liền đi vòng qua phía sau của hai gã canh gác, mỗi người dùng một con d.a.o đánh ngất đi, sau đó thay quần áo vào, rồi cầm luôn đồ vật ở trong tay của hai người đánh ngựa.