Hôm nay có mấy người Mặc gia tới chỗ bọn họ, muốn thuê tạm một cái sân trú đông, vì ngại sự uy h.i.ế.p từ Thôi gia, cho nên dù sân của bọn họ để trống, bọn họ cũng không dám đồng ý.
Điều này không những tổn thất một khoản thu nhập hậu hĩnh mà dường như hiện tại bọn họ đã đắc tội với những người này.
Chỉ hy vọng người Mặc gia không so đo với những bách tính nho nhỏ như bọn họ, đừng tố cáo bậy ở trước mặt Huyện lệnh đại nhân, cũng không phải bọn họ cố tình cô lập Mặc gia...
Hách Tri Nhiễm dần dần phát hiện những dân làng đang bò lên bờ tường, nhưng nàng lại không đoán được suy nghĩ trong lòng bọn họ.
Giờ phút này, nàng chỉ hy vọng sớm gặp được người nhà, điều chế thuốc giải cho Ngũ ca.
Đoàn người bao gồm cả một đám quan sai rầm rộ hướng về phía dưới chân núi.
Lúc gần đến nơi, phía trước có một cục tròn tròn vừa trắng vừa đen chạy tới.
Cơm Nắm chạy thẳng về phía Hách Tri Nhiễm, Mặc Hàm Nguyệt đuổi theo phía sau.
"Cơm Nắm, ngươi đừng chạy, Cửu tẩu sắp trở lại rồi."
Cơm Nắm lộn mấy vòng ở trên đường, sau đó nhào vào n.g.ự.c Hách Tri Nhiễm.
Lúc này, Mặc Hàm Nguyệt cũng đuổi tới.
Chỗ này đường quanh co, bởi vì Mặc Hàm Nguyệt vội vàng đuổi theo Cơm Nắm, không chú ý dưới chân, bỗng nhiên bị một tảng đá lớn vướng chân.
Nháy mắt cả người nhào về phía trước. Thời khắc này toàn bộ sự chú ý của Mặc Cửu Diệp đặt ở trên người Cơm Nắm trong n.g.ự.c Hách Tri Nhiễm, đến khi hắn phát hiện muội tử bị ngã muốn chạy qua cứu giúp đã không kịp.
Ngay vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, Mạnh Hoài Ninh từ trên lưng ngựa nhảy lên, vững vàng đỡ được Mặc Hàm Nguyệt sắp ngã xuống.
"Cô nương, cẩn thận."
Từ nhỏ Mặc Hàm Nguyệt đã học lễ nghi và quy củ của quý tộc, khi nàng ấy cảm giác mình đang tiếp xúc da thịt với một nam tử xa lạ thì vội vàng lui về phía sau mấy bước.
Sau khi đứng vững, nàng ấy mới nhìn người ra tay giúp đỡ mình.
Nàng ấy thấy Mạnh Hoài Ninh khoảng hai mươi tuổi, khí chất văn nhã lịch sự, trên người mặc quan phục Huyện lệnh làm hắn ta trông rất già dặn nhưng không làm mất vẻ tuấn tú.
Lúc này, Mặc Cửu Diệp cũng chạy tới, quan tâm hỏi.
"Hàm Nguyệt, có bị thương không?”
Mặc Hàm Nguyệt lắc đầu một cái: "Cửu ca muội không sao, may mà có vị đại nhân này ra tay giúp đỡ."
Mặc Cửu Diệp cũng nhìn thấy cảnh Mạnh Hoài Ninh cứu người, vừa rồi do hắn quá lo lắng cho muội muội nhà mình, nên chưa kịp nói cảm tạ.
Nhìn thấy Mặc Hàm Nguyệt không sao, hắn liền hướng Mạnh Hoài Ninh ôm quyền: "Đa tạ Mạnh đệ ra tay tương trợ."
Mặc Hàm Nguyệt thấy vị đại nhân này là người quen của Cửu ca, lại còn xưng huynh gọi đệ, cảm xúc khẩn trương trong lòng vừa rồi nhất thời tiêu tán hơn phân nửa.
Nàng ấy lễ phép hướng Mạnh Hoài Ninh, phúc lễ: "Đa tạ đại nhân cứu giúp."
Vừa rồi Mạnh Hoài Ninh thấy Mặc Hàm Nguyệt ngã, hắn ta liền cứu người theo bản năng, cũng cho rằng nàng ấy chỉ là một dân làng thôn Tây Lĩnh.
Không ngờ rằng, chó táp phải ruồi, lại cứu được muội muội của Mặc đại ca, lúc này hắn ta mới cẩn thận quan sát tiểu nha đầu trước mắt.
Tiểu nha đầu này có một đôi mắt to tròn, vừa sạch sẽ vừa linh động, chân mày lá liễu cong cong, khi cười khiến người cảm thấy dễ gần.
Lúc nói chuyện cũng không ưỡn ẹo giả tạo, hoàn toàn không giống những nữ tử hắn ta đã từng gặp trước đây.
Ở trước mặt người Mặc gia, Mạnh Hoài Ninh chưa bao giờ coi mình là quan viên, chỉ muốn là huynh đệ, bằng hữu với nhau mà thôi.