Mục lục
Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả hai người bàn bạc quyết định, dù như thế nào đều muốn thuyết phục Cửu đệ muội và mọi người rời đi, không cần quan tâm tới bọn họ

Lúc này, Hách Tri Nhiễm bước vào.

"Cửu đệ muội, các ngươi hãy cứ trốn trước, đừng lo lắng cho chúng ta."

"Nghe chúng ta nói, Cửu đệ muội, xin hãy nhanh chóng rời đi."

Lần đầu tiên, Mặc Tu Yên và Mặc Nguyên Sách hận chính mình đến như vậy, cơ thể không đạt yêu cầu, thậm chí có thể trở thành vật cản đường cho gia đình đệ muội của mình.

Khi Hách Tri Nhiễm đi vào, nàng nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần cửa, lúc này nàng cũng không còn thời gian giải thích nhiều nữa, việc dùng kim bạc đ.â.m vào Huyệt ngủ của hai người không kịp nữa, nàng đành ném ra một gói thuốc mê, sau đó nhanh chóng đưa họ vào không gian.

Hách Tri Nhiễm vừa xuất hiện trong không gian liền bị cơm nắm quấn lấy.

Nhìn thấy tên nhóc mềm mại và dễ thương Nhiễm Nhiễm lập tức cảm thấy thoải mái.

Nàng chuẩn bị vài món ăn ngon cho cơm nắm rồi để nó tự chơi.

Lúc này, vừa vặn nàng thừa dịp hai vị huynh trưởng còn mê man, sẵn tiện giúp hắn kiểm tra thân thể.

Kết quả kiểm tra không tệ, mọi thứ đang phát triển đúng như Hách Tri Nhiễm mong đợi.

Đặc biệt là Tứ Ca, các thông số nhịp tim của hắn ta đã hồi phục với tốc độ tốt, nửa tháng sau nếu giải thuật cũng không có vấn đề gì.

Thân thể Thất Ca tuy rằng còn có chút yếu ớt, nhưng cũng đã tiến bộ rất nhiều, chẳng bao lâu nữa đã có thể đi lại chậm rãi.

Nhìn thời gian, có lẽ bọn họ sẽ phải ngủ thêm một lát, nên Hách Tri Nhiễm dùng tâm trí kiểm tra chiến lợi phẩm đến từ phủ Thái tử.

Mục đích chính của nàng là tìm kiếm một bảo bối.

May mắn thay, sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm thấy một cái rương nhỏ.

Chiếc rương này không lớn, lại chỉ có một loại dược liệu quý giá, có thể nói, nếu chiếc rương kia không được làm tinh xảo một chút, có thể nói là không đáng được chú ý.

Sau khi tiến vào không gian được một giờ, chắc hẳn quan binh sớm đã rời. đi từ lâu, Hách Trí Nhiễm mới mang mọi người ra khỏi đây.

Vừa mới trở lại phòng, Mặc Cửu Diệp liền trở lại.

"Tình hình bên ngoài thế nào rồi?"

Vẻ mặt của Mặc Cửu Diệp có chút nghiêm trọng.

"Trên đường đều là binh lính, vụ trộm ở phủ Thái tử đã được báo cáo, trong tay bọn họ còn có chân dung của Lan Nhi và Ngọc Nhi. Nghe nói Hoàng đế Nam Cương đang tiếp tục phái thêm người điều tra"

Hách Tri Nhiễm cảm thấy có chút buồn cười.

Nếu không có không gian, nàng cũng không dám mạnh miệng, có không gian này, người dân Nam Cương cho dù có lật ngược thủ đô cũng không tìm được bọn họ.

Tuy nhiên, nàng ấy sẽ không vì vậy mà xem nhẹ nó.

"Bên ngoài hiện rất hỗn loạn, e rằng đêm nay chúng ta sẽ khó mà di chuyển."

Hách Tri Nhiễm cũng nhận ra điều này, nếu không phải nàng đồng ý giúp hắn ta tìm nam châu màu đen, nàng ấy thậm chí có thể lập tức lên kế hoạch tìm cách rời khỏi đây.

Tuy nhiên, nàng vẫn luôn thành thật, bất kể có tìm được viên châu màu đen, nàng cũng phải đến Hoàng cung Nam Cương một chuyến, để có thể yên tâm.

Thời tiết Hôm nay của Nam Cương không được tốt lắm, ban ngày nhiều gió, màn đêm vừa buông xuống, trời liền đổ mưa to. Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp không muốn vì điều này mà gây chậm trễ Liền đội mưa chạy đến hoàng cung Nam Cương.

Nếu mọi việc thuận lợi, thì ngày mai họ đã có thể rời khỏi nơi quái quỷ này.

Cơn mưa lớn ít nhiều đã giúp cho cả hai người thuận lợi hơn.

Mặc dù khắp nơi trên đường phố đều có thể nhìn thấy được quan lính tuần tra, nhưng bọn họ đều ăn mặc như người Nam Cương, không có thói quen che mưa nhưng người qua đường sẽ dũng cảm trú mưa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK