Không biết Cửu đệ có được kỹ năng như vậy từ khi nào, nhưng lập tức vượt qua hắn.
Lục ca nghe nói những món đồ ăn thơm ngon này là Cửu đệ làm ra, trong lòng cảm thấy khó tin.
Kỳ thực, Mặc Cửu Diệp có thể làm ra bữa sáng ngon miệng như vậy, toàn bộ đều là nhờ gia vị mà tức phụ hắn mang đến.
Hách Chi Nhiễm đang nghĩ, mấy huynh đệ nhà họ chạy về kinh thành, chắc chắn sẽ phải ăn ngủ ngoài trời, băng qua rừng rậm hoặc vượt núi gì đó, cũng có thể săn một vài con thú để ăn, thế là họ bèn cho một ít gia vị vào một chiếc lọ nhỏ rồi đưa cho Mặc Cửu Diệp.
Kết quả là mấy huynh đệ họ vội vàng, cũng không có tâm tư đi săn nên những loại gia vị này không được sử dụng, giờ đây chúng trở thành vốn liếng cho tài nấu nướng điêu luyện của Mặc Cửu Diệp.
Cửa bếp mở ra.
"Ngũ ca, Lục ca, chuẩn bị ăn cơm đi."
Ngũ ca và Lục ca nhìn nhau rồi vội vàng chạy vào bếp.
Trên thực tế, với những nguyên liệu như vậy, Mặc Cửu Diệp cũng không thể chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn, chỉ có cháo trắng và củ cải khô cộng thêm chút thịt xông khói.
Sau khi Mặc gia có Hách Chi Nhiễm, mỗi ngày đều ăn những món ăn ngon, Ngũ ca và Lục ca đã quen với mùi vị đó rồi.
Chỉ là đi đường lâu như vậy, trên đường vẫn luôn tùy tiện ăn uống, một mặt nhớ hương vị quê nhà, quan trọng nhất là bữa sáng ngon lành hôm nay là do Cửu đệ làm.
Nếu không phải Ngũ ca tận mắt nhìn thấy Mặc Cửu Diệp làm bữa sáng, hắn tuyệt đối không thể tin được Cửu đệ lại có tài nấu nướng như vậy.
Về mấy cái tâm tư này, Mặc Cửu Diệp làm sao mà có thể không nhìn ra chứ?
Hắn có chút kiêu ngạo nói: "Ngũ ca, Lục ca, còn ngây người ra đấy làm gì? Mau ăn đi"
Ngũ ca và Lục ca ngơ ngác gật đầu rồi cầm bát đũa trước mặt lên.
Ăn mấy miếng, Lục ca không khỏi hỏi: "Cửu đệ, từ khi nào mà đệ lại có thể nấu ăn được như vậy?”
Mặc Cửu Diệp cười nịnh nọt: "Là Nhiễm Nhiễm dạy cho đệ, đệ cũng chỉ làm theo lời chỉ dẫn của nàng ấy thôi."
Điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, năng lực của Cửu đệ muội đều được mọi người trong gia đình nhìn thấy rõ ràng, cũng không có gì kì lạ khi Cửu đệ nghiêm túc nghe theo nàng như vậy.
Mặc Cửu Diệp thấy tài năng nấu nướng của mình được tin tưởng, bèn nghĩ đến việc hôm nay cải trang đi chợ để mua thêm nguyên liệu.
Sau này hắn sẽ phát huy tài năng của mình nhiều hơn một chút, khiến cho hai vị huynh trưởng phải hoàn toàn ngưỡng mộ.
Ăn sáng xong, trời cũng đã sáng, Mặc Cửu Diệp liền trở về phòng thay quần áo.
Hắn ta đeo bộ râu giả mà tức phụ tặng, và làm cho lông mày đậm hơn một chút...
Dù tài trang điểm không bằng tức phụ, nhìn người xấu hơn một chút, nhưng e là hai vị huynh trưởng khi nhìn thấy cũng chẳng thể nhận ra được.
Sau khi hai vị huynh trưởng giục chỉnh trang xong rồi ở bên ngoài, Mặc Cửu Diệp mới rời phòng đi ra sân.
Ở kinh thành, cơ bản không có nơi nào mà hắn không quen thuộc nên Mặc Cửu Diệp đi lại trên đường phố cũng không gặp khó khăn gì. Mặc dù hắn đang ở ngoài, nhưng hắn cũng không thể đơn thuần mà đi mua nguyên liệu được.
Hắn dự định đến gần Cửu Vương Phủ để xem xem, hy vọng phát hiện được thứ gì đó.
Từ ngõ Vĩnh An đến Cửu Vương phủ, chắc chắn chỉ có một con đường duy nhất là qua cổng phủ Hộ Quốc Công.