Mặc Cửu Diệp không hiểu vì sao Hách Tri Nhiễm phải làm như vậy.
Hách Tri Nhiễm giải thích chậm rãi suy nghĩ trong lòng mình cho hắn nghe.
“Ta đã nói với Phí Nam Vũ rằng tên cẩu quan huyện kia đã cất giữ những cây hoàng liên này, nghĩ thử mà xem, Phí Nam Vũ khôn khéo như vậy, chắc chắn sẽ nghi ngờ ông ta cất giữ nhiều hoàng liên như vậy làm gì.
Hiện tại Nam Kì đang bị hoàng thượng phái đi cứu trợ thiên tai ở huyện Đông Phong, một khi hắn ta làm được chuyện tốt ở huyện Đông Phong nhất định sẽ được hoàng thượng đánh giá cao.
Trước mắt lấy thế cục trong triều để thấy người không mong muốn việc cứu trợ thiên tai của Nam Kì thành công nhất chính là Nam Hằng, vì vậy chắc chắn hắn ta sẽ âm thầm ngáng chân ngăn Nam Kì hành động.
Nếu Phí Nam Vũ quay về nói chuyện tên cẩu quan huyện kia đã cất giữ lượng lớn hoàng liên với Nam Kì, việc đầu tiên Nam Kì sẽ nghĩ ngay đến Nam Hằng đã giúp tên cẩu quan huyện đó làm, mục đích đương nhiên là để ngăn hắn ta cứu trợ rồi.
Nói sâu hơn, Nam Kì còn sẽ nghĩ rằng bệnh dịch hạch ở huyện Đông Phong còn có thể là con người gây nên, và mục tiêu bị tình nghi lớn nhất không ai khác ngoài Nam Hằng."
Mặc Cửu Diệp nghe vậy thì mắt sáng lên, trong lòng hẳn đã đoán được mục đích của Hách Tri Nhiễm.
Vì thế, hắn liền cắt lời và nói: "Vậy thì Nam Kì sẽ oán hận Nam Hằng hơn nữa, với tính cách nhỏ mọn của Nam Kì thì chắc chắn, ngay sau khi về, hắn ta sẽ tìm cách gây khó dễ. Nam Hằng đến thân mình còn lo chưa xong, đương nhiên sẽ không để ý đến việc truy sát ta nữa."
Hách Tri Nhiễm cười cười gật đầu. "Đây chỉ là một nguyên nhân nhỏ mà thôi."
Mặc Cửu Diệp nhướn mày: "Lẽ nào nàng vẫn còn mục đích khác?"
Hách Tri Nhiễm tràn đầy tự tin.
"Ta còn muốn nhân cơ hội giúp đỡ Phí Nam Vũ, mời hắn ta về rồi nghĩ cách tuồn thông tin chàng đã cắt đứt quan hệ với Nam Kì ra ngoài, như vậy thì Nam Hằng mới có thể hoàn toàn từ bỏ việc ám sát chàng. Ngoài ra, chẳng phải hôm qua chúng ta định trả lại tiền cho người dân sao? Ta dự định để cho Phí Nam Vũ ra mặt, với năng lực của mình, nhất định hắn ta sẽ làm tốt thôi."
Sau khi nghe nàng nói, Mặc Cửu Diệp càng đem lòng ngưỡng mộ sự thông minh của nàng.
Hắn vô thức dùng giọng nói cưng chiều mà nói với nàng.
"Vất vả cho nàng rồi, cái đầu bé nhỏ này sao biết được nhiều thứ đến vậy cơ chứ."
Được khen như vậy, Hách Tri Nhiễm đắc ý tới mức sắp bay lên trời.
"Đây gọi là một mũi tên trúng hai con chim, ta không những tìm được người đáng tin cậy để trả lại tiền cho người dân mà còn có thể xua tan được sự e ngại của Nam Hằng đối với chàng."
Nhìn thấy dáng vẻ cười khúc khích của nàng, Mặc Cửu Diệp theo bản năng mà xoa đầu nàng.
"Được rồi, nàng ra ngoài lâu như vậy rồi không thấy mệt sao, nghỉ ngơi một lúc đi rồi chúng ta ăn trưa."
Hách Tri Nhiễm cảm thấy rất vui với sự che chở và nuông chiều của Mặc Cửu Diệp, nàng cũng rất hưởng thụ điều đó.
Nàng nghe lời đi rửa tay, sau đó ngoan ngoãn ngồi vào bàn đợi ăn cơm.
Mặc Cửu Diệp nấu vội hai món, đều là thức ăn tìm được trong tủ.
Một món là thịt xào dưa leo, một món là cải thảo xào trứng...
Ngay khi món ăn được đặt lên bàn, Hách Tri Nhiễm trợn tròn mắt.