Đêm nay rất khác thường, nàng tiến vào phủ Thượng thư ít nhất đã hai mươi phút, đừng nói là hộ viện, ngay cả phu canh cũng không thấy đâu.
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Mang theo sự nghi ngờ, hai phu thê giống như vào chỗ không người, một đường không có bất kỳ trở ngại nào cũng không cần phải né tránh ai, đi thẳng tới bên ngoài thư phòng.
Nhìn thấy đứng người ở cửa, cuối cùng Hách Tri Nhiễm cũng thở phào nhẹ nhõm.
Người nọ chính là tùy tùng của phụ thân, từ nhỏ nàng đã gọi ông ấy là Phùng thúc.
Tuổi tác của Phùng thúc và Hách thượng thư xấp xỉ nhau, từ nhỏ đã phục vụ bên cạnh Hách thượng thư, là người ông tín nhiệm nhất.
Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp nhìn chung quanh một vòng, sau đó mới hướng tới cửa thư phòng.
Mặc dù Phùng thúc không có võ công, nhưng là một người nghiêm túc.
Nghe được tiếng bước chân, ông ấy lập tức lớn tiếng hỏi: "Người nào?"
"Phùng thúc, là ta." Hách Tri Nhiễm vội vàng trả lời.
"Đại tiểu thư?" Giọng nói này Phùng thúc không thể quen thuộc hơn nữa, là Đại tiểu thư ông ấy đã nhìn từ nhỏ đến lớn.
"Phùng thúc, phụ thân ở thư phòng sao?"
Âm thanh nói chuyện bên ngoài thư phòng không nhỏ, Hách thượng thư ở bên trong cũng nghe được, ông không biết liệu có phải bản thân đang xuất hiện ảo giác hay không, sao lại nghe được giọng của nữ nhi nhà mình.
Phùng thúc còn chưa kịp trả lời, Hách thượng thư đã đẩy cửa thư phòng ra. Nương theo ánh trăng, khi ông nhìn thấy hai bóng người phía trước lập tức sững SỜ.
Giọng nói này đúng là của Nhiễm Nhiễm, nhưng rõ ràng phía trước chính là hai người nam nhân.
"Rốt cuộc các ngươi là ai? Vì sao giả mạo nữ nhi của Bổn quan?"
Hách Tri Nhiễm có thể nhận ra, lúc nói chuyện, giọng phụ thân không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài của ông.
"Phụ thân, con là Nhiễm Nhiễm, để tiện vào thành, con và phu quân cải trang một chút."
Trong lúc nói chuyện, Hách Tri Nhiễm lợi dụng ánh trăng và gió lớn, từ không gian lấy ra một cái khăn ướt, nhanh chóng lau sạch lớp hóa trang trên mặt, sau đó lại thả tóc ra, hoàn toàn lộ ra khuôn mặt vốn có.
Lúc này, Phùng thúc cũng xách một ngọn đèn lồng tiến lên.
Thời điểm ánh sáng đèn lồng chiếu tới, rốt cuộc Hách thượng thư cũng thấy rõ người trước mắt.
Giọng ông có chút nghẹn ngào, mất đi vẻ uy nghiêm trong ấn tượng của Hách Tri Nhiễm.
"Thật sự là Nhiễm Nhiễm, phụ thân còn cho rằng đời này sẽ không còn được gặp con...”
Thấy phụ thân như vậy, nước mắt Hách Tri Nhiễm cũng đảo quanh hốc mắt.
Nàng tiến lên đỡ tay của phụ thân: "Phụ thân, cẩn thận tai vách mạch rừng, chúng ta vào trong rồi nói."
Hách thượng thư nhìn thấy nữ nhi thì quá kích động, nhất thời quên mất bọn họ còn đứng ở bên ngoài.
Đi theo Hách thượng thư tiến vào thư phòng, Phùng thúc vẫn giữ vững bổn phận canh gác ở bên ngoài.
Tất cả những thứ này, cũng không có gì xa lạ với Hách Tri Nhiễm, bởi vì nàng thừa kế tất cả trí nhớ cùng tình cảm của nguyên chủ.
Tất cả mọi thứ trong thư phòng đều giống như trong trí nhớ của nàng, chẳng qua là, đáng lẽ trên bàn sách phải chất một chồng công văn thật dày, hôm nay lại không có.
Ngay lúc nàng đang thắc mắc trong lòng, Mặc Cửu Diệp đã hành lễ với Hách thượng thư.
"Ra mắt nhạc phụ."
Hách thượng thư đã nghĩ đến, đi cùng với nữ nhi có thể là nữ tế, chỉ là vừa rồi tất cả sự chú ý của ông đều đặt ở trên người Hách Tri Nhiễm, nên chưa quan sát Mặc Cửu Diệp cẩn thận.
Lúc Mặc Cửu Diệp chủ động mở miệng hành lễ, ông mới tỉ mỉ quan sát.