Chẳng hạn như lần đầu tiên hắn ta mang quà cho người Mặc gia, đó là ngay sau khi Tết kết thúc.
Hắn ta đi các thành khác để làm ăn, đặc sản của địa phương là bánh hoa mai.
Mặc dù tên của bánh ngọt là bánh hoa mai nhưng cũng có nhiều loại hương vị khác nhau.
Đường Minh Duệ mua cho những người khác trong Mặc gia là hương vị đường trắng cơ bản nhất, còn cho Mặc Hàm Nguyệt thì có ba loại hương vị.
Không chỉ vậy, hộp bánh hoa mai đó còn được chia thành các hình dạng khác nhau, hình thức đẹp mắt khiến người ta không nỡ ăn.
Cách đây vài ngày, Đường Minh Duệ còn tặng mỗi người trong Mặc gia một tấm vải.
Mặc dù vải nhìn chung đều có giá trị không nhỏ nhưng chỉ có tấm vải tặng cho Mặc Hàm Nguyệt là đặc biệt hơn cả.
Người Mặc gia khi ở kinh thành cũng là người nhà của Tuân Quý Nhân, nên đương nhiên biết đồ tốt.
Mọi người nhìn một phát đã nhận ra, tấm vải Đường Minh Duệ tặng cho Mặc Hàm Nguyệt hóa ra là lụa tơ tằm Tứ Xuyên.
Đây là loại vải thượng hạng hiếm có, ngay cả những phi tần trong cung cũng phải hết sức lấy lòng hoàng thượng, hoàng thượng vui lòng thì mới ban cho họ một tấm vải vừa đủ làm một bộ y phục.
Đường Minh Duệ ra tay rất hào phóng, thậm chí còn tặng Mặc Hàm Nguyệt một cuộc thục cẩm. Mặc lão phu nhân là người rất sáng suốt, thông qua hai món quà này, bà và Hách Tri Nhiễm cũng nhìn ra được một số manh mối.
Đường Minh Duệ có ý đối với Mặc Hàm Nguyệt!
Tất nhiên, Mặc gia sẽ không bao giờ tiếp nhận vật trân quý như vậy.
Mặc dù cuộn thục cẩm của Đường Minh Duệ chưa được tặng đi, nhưng bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhìn ra hành động của hắn ta.
Không chỉ Mặc lão phu nhân nhìn ra, mà Hách Tri Nhiễm và các tẩu tẩu cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đường Minh Duệ chỉ đơn giản là muốn tặng quà cho Mặc Hàm Nguyệt nên mới dùng cách này.
Nhị tẩu là người có tính tình không giữ được bí mật trong lòng. Sau bữa tối, nàng ấy lập tức kéo theo các nữ gia nhân trong nhà, cùng nhau nói chuyện phiếm trước mặt bà bà.
"Nương, người có để ý thấy Đường công tử đối xử rất tốt với Hàm Nguyệt không?"
Mặc dù Mặc lão phu nhân đã bị lưu đày đến Tây Bắc, nhưng những suy nghĩ *ăn sâu bén rễ đó của bà không thể hoàn toàn thay đổi ngay lập tức được.
*Có cơ sở vững chắc, không thể lung lay.
Trong mắt bà, Đường Minh Duệ dù xuất sắc đến đâu cũng chỉ là một thương nhân. Nhưng Mạnh Hoài Ninh lại khác, ngay cả khi không làm quan, thì hắn ta cũng xuất thân từ học giả.
So sánh hai người, bà vẫn coi trọng người có học thức hơn.
Mặc lão phu nhân không có ý coi thường Đường Minh Duệ, nhưng nếu được lựa chọn, bà vẫn hy vọng nữ nhi của mình sẽ gả cho một người có tri thức.
Tất nhiên, bà cũng không muốn trở thành một người mẫu thân quá mức can thiệp vào mọi quyết định của con cái. Nếu Mặc Hàm Nguyệt không thích Mạnh Hoài Ninh mà thích Đường Minh Duệ, bà cũng sẽ ủng hộ.
Ban đầu, Mặc lão phu nhân dự định bàn bạc chuyện này với Hách Tri Nhiễm, nhưng không ngờ, Nhị nhi tức lại lên tiếng trước bà.
Bà trước tiên liếc nhìn Mặc Hàm Nguyệt đang đứng ở một bên với khuôn mặt đỏ bừng, nhẹ nhàng nói: "Hàm Nguyệt, con không phải nói thỏ của con có thể sinh sản vào tối nay sao?"
Tới bây giờ, Mặc Hàm Nguyệt đã trải qua một số chuyện, nên không còn trẻ con như trước nữa.