Trùng hợp là quan sai áp giải Lý Hổ đi nha môn lúc này cũng đã trở lại.
Hách Tri Nhiễm tính toán tranh thủ lúc có toàn bộ số người ở đây, đem số lều trại phát ra ngoài.
Nữ quyến nhà họ Tạ và nhà họ Phương cầm theo lều trại đủ người trong nhà dùng rồi rời đi.
Sáu cái lều trại nhà họ Mặc cũng được mấy vị tẩu tử gấp gọn mang về.
Dư lại chính là dùng để tặng cho những sai nha kia.
Hách Tri Nhiễm dự định đi tìm Bành Vượng, thuận tiện kiểm tra tình huống sức khỏe của Chu Lão Bát.
Dò hỏi quan sai phụ trách canh gác, biết được Bành Vượng vẫn luôn ở trong phòng với Chu Lão Bát, nàng lập tức đi tới đó.
Gõ gõ cửa, Bành Vượng gọi nàng tiến vào.
Bành Vượng thực sự là người có tính tình yêu ghét rõ ràng, tuy nói hai ngày vừa rồi thái độ hắn ta đối đãi với Hách Tri Nhiễm cũng không tệ, nhưng cũng không thể so sánh với giờ phút này.
Nhìn thấy Hách Tri Nhiễm tiến vào, Bành Vượng đứng dậy, hướng về phía nàng vái chào thật sâu.
"Hách thị, ta thay Lão Bát cảm ơn ân cứu mạng của ngươi."
Chuyện này và thời điểm hắn ta bị rắn độc cắn không giống nhau, lúc trước bản thân hắn ta không còn ý thức, cũng không hề tận mắt thấy được trường hợp nguy cấp đến như vậy.
Bởi thế, Bành Vượng đối với việc Hách Tri Nhiễm cứu mạng chính mình cũng không có khắc sâu cảm xúc giống như việc nàng cứu Chu Lão Bát. Hắn ta đã nhìn thấy tận mắt nhiều người đều nói không cứu được, nhưng lại được Hách Tri Nhiễm cứu sống.
Cho dù phương pháp cứu người có chút khó mà nói...
Đối với một cái cúi người này của Bành Vượng, Hách Tri Nhiễm cũng thoải mái nhận lấy.
Không có ai rõ ràng hơn nàng, nếu như Chu Lão Bát không may mắn gặp được chính mình, hiện tại đã biến thành con ma nước.
Bành Vượng hành lễ xong đứng thẳng dậy, lại khôi phục bộ dạng cao cao tại thượng.
"Hách thị, ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Đối với kiểu người phút trước phút sau khác biệt như trời với đất, Hách Tri Nhiễm cũng không hề bộc lộ ra sự ngạc nhiên.
Ngược lại, nàng còn rất bội phục tính cách của Bành Vượng.
"Bành đại nhân, ta vừa hướng dẫn nhóm nữ quyến làm mấy cái lều trại, nhóm quan sai cũng có phần, lát nữa ngài phái người đến thu là được.
Mặt khác, ta cũng muốn tới xem tình hình sức khỏe Chu sai nha thế nào."
Dứt lời, Hách Tri Nhiễm nhìn về phía Chu Lão Bát nhắm nghiền hai mắt nằm ở trên giường.
Làm cho nàng cảm thấy có chút lạ, chính là mặt Chu Lão Bát cực kỳ hồng.
"Chu sai nha bị phát sốt à?"
Bành Vượng vẫn luôn ở trong phòng chăm sóc Chu Lão Bát, hắn ta hiểu rõ Lão Bát cũng không hề bị sốt.
Kết quả, khi Bành Vượng nhìn theo tâm mắt Hách Tri Nhiễm, cái nhìn dừng ở trên mặt Chu Lão Bát khiến hắn ta sợ ngây người.
"Lão Bát, ngươi có chỗ nào không thoải mái phải không, tại sao vừa rồi vẫn còn tốt, bây giờ mặt lại đỏ như vậy?" Bị hai người hỏi như vậy, Chu Lão Bát cảm thấy mặt của mình càng nóng.
Hiện tại hắn ta hận không thể kiếm cái lỗ mà chui vào.
Nhìn thấy "ma trảo" của Bành Vượng sắp sửa sờ tới trán của mình, Chu Lão Bát nghiêng đầu né tránh, gian nan mở miệng.
"Ta không sao cả, cũng không bị sốt."
Bành Vượng càng khó hiểu.
"Ngươi không có sốt, vậy sao mặt lại đỏ? Vừa lúc Hách thị ở đây, ngươi có gì không thoải mái thì nói ra, để cho nàng khám cho ngươi."
Nghe thấy hai chữ "Hách thị", mặt Chu Lão Bát càng đỏ hơn, thậm chí bản thân hắn ta còn cảm giác thấy được tỏa nhiệt hừng hực.
Hách Tri Nhiễm cũng không hiểu được lý do, bằng vào kinh nghiệm của người thầy thuốc, xảy ra loại tình huống này chắc chắn là do cơ thể Chu Lão Bát có vấn đề gì đó.